Giặc đã ùa vào nhà Việt Nam
Kỳ 1/14
Huỳnh Tâm
“…Theo
tôi biết, xung đột vũ trang hiện nay rất nghiêm trọng, các chi tiết cướp biên
giới hoàn toàn từ phía Trung Quốc, khói lửa ấy đem đến cho Việt Nam, trái với
lòng mong muốn của người dân Trung Quốc và Việt Nam…”
LTS: Loạt bài về chiến tranh biên giởi
Việt Trung 1979 đã được phổ biến cách đây một năm. Nhân ngày kỷ niệm 17/2/1979,
chúng tôi đăng lại toàn bộ 14 kỳ về cuộc chiến đau thương và nhục nhằn của nhân
dân Việt Nam để tưởng nhớ đến anh linh của các chiến sĩ đã hy sinh cho sự toàn
vẹn lãnh thổ của đất nước. Trong những năm gần đây, đảng CSVN đã có những nỗ lực
nhằm xóa bỏ những chứng tích của một cuộc dàn xếp mua bán một phần lãnh thổ Việt
Nam.
Tác
giả Huỳnh Tâm là người Việt Nam duy nhất chứng kiến tận mắt cuộc chiến này
trong vị trí của một ký giả chiến trường Trung Hoa. Tất cả những uẩn khuất của
cuộc chiến đã được phơi bày. Các chiến sĩ Việt Nam đã bị bán đứng vì trong quân
đội Việt Nam đã có những tên gián điệp Hoa Nam xâm nhập ở cấp cao trong hàng
ngũ lãnh đạo.
Để
bưng bít những thông tin này, chính quyền CSVN đã và đang tìm đủ mọi cách để
không tưởng niệm ngày này. Chúng tôi đăng nhưng loạt bài này để thành kính dâng
hương cầu siêu cho những liệt sĩ đã hy sinh cho Tổ Quốc Việt Nam nhưng đã bị bỏ
quên.
CS
Việt Nam không muốn biết hay đã quên Lão Sơn & Vị Xuyên.
Viên
Dung không có ý định đi đường dài vượt sông núi cùng với Hải Âu (海鸥DF-1, Q:14) và Trịnh Hòa (郑和), một nữ phóng viên trẻ của
nhật báo Giải Phóng (Trung Hoa). Tháp tùng đoàn binh bổ sung trở lại chiến trường
sau khi dưỡng thương tại căn cứ Quân khu Vân Nam. Viên Dung đã từng đi qua vùng
biên giới Lai Châu, Lào Cai và Hà Giang nhưng không có dịp vào sâu Tây Bắc lãnh
thổ của quê hương, nhưng hôm nay được ngồi trên toa tàu hỏa để đến địa danh Lão
Sơn, Vị Xuyên nhờ may mắn trên tay có thông hành "K..". Mọi chuyện diễn
ra thật bất ngờ vì những tình cờ dồn dập, đưa đẩy tạo ra sự việc không kịp tính
toán. Sự hiện diện của Viên Dung ở đây là một tình cờ không có dự tính trước.
Viên Dung không hề biết những người lính Trung Quốc sẽ đến quân đoàn nào tại
Lão Sơn (Trung Quốc gọi Laoshan) tỉnh Lào Cai, và Vị Xuyên tỉnh Hà Giang, chỉ
biết họ phải đến tiền đồn nằm sâu trong lãnh thổ Việt Nam. Đến nơi được biết CS
Trung Quốc đã chiếm cứ và kiểm soát hoàn toàn vùng núi Lão Sơn này vào ngày 2 tháng 4 năm 1984, và đến nay
chiến sự vẫn còn tiếp tục.
Vào
lúc 6g30 sáng, ngày 10 tháng 1 năm 1987, tàu hỏa khởi hành trên tuyến đường dài
1.571 km , nó bò
qua những đèo cao giống hệt con rắn mệt mỏi. Toa tàu lắc lư đều đặn, chạy qua
những miền đất hoàn toàn xa lạ, con tàu cứ thế lao tới. Lắm lúc nhìn qua khung
cửa, tôi chẳng thấy phong cảnh nào đẹp hay ít nhất để lại một ấn tượng về thiên
nhiên đất nước Trung Hoa, cũng có thể trái tim tôi vô cảm với CS Trung Quốc nên
không còn chỗ dành riêng cho cảnh tạo hóa hùng vĩ nơi đây!
Ấy
thế, hôm nay lại khác thường. Lỗ tai của tôi hết lãng, nghe rõ hơn và chú ý tỷ
mỉ, đồng thời tôi thu âm những lời của bọn lính Trung Quốc vào máy. Bọn họ nói
chuyện quá khoác lác không khác nào những tràng đại pháo nổ, tuy nhiên những lời
nói ấy xoáy sâu vào tình yêu thiêng liêng của tôi dành riêng cho mẹ Việt Nam.
Đôi lúc lòng rung động muốn ngạt thở khi nghe những lời nói khẳng định con số
42.500 chiến binh Việt Nam tử vong, cũng như vùng đất Lão Sơn, và Vị Xuyên đã bị
mất trắng. Họ còn tiết lộ mật danh "MB84", những tên tình báo Hoa Nam trong Bộ Chính
Trị CS Việt Nam bán đứng biên giới Việt Nam cho CS Trung Quốc[1].
Tôi
tự nhủ:
– Rồi
một ngày có dịp sẽ giải mã mật danh "MB84", tìm những tên nội gián
theo tình báo Hoa Nam phản quốc, còn hôm nay quyết định tập trung để nghe hiểu
thêm, biết nhiều, cùng lúc hình dung chiến trường trước khi bước chân đến đó.
Những tên lính Trung Quốc tiếp tục khoe khoang về thành tích chiến trường:
–
Quý đồng chí có biết không? Trên tay tôi, lựu đạn sẵn sàng tung vào địch, trước
đó tôi phải thu mình vào một hốc đá có bụi rậm, bởi buổi sáng hôm ấy đã xem địa
hình xung quanh. Thấy đằng sau có một trung đoàn địch đang phục kích ở bên cánh
rừng trái, một khoảng cách hẹp không xa có tuyến đường quan trọng dẫn sâu vào
biên giới Việt Nam. Ngày hôm sau tôi đưa J 4 (đại đội 4) băng nhanh qua đường đến
khu rừng lớn, nơi đây địa thế lập tiền tiêu an toàn. Trong cánh rừng này, cây
to bao phủ một màu đen, địch quân không thể nào thấy J4, lúc ấy tôi liên tưởng
chắc chắn có quân phục kích. Tôi nhìn xuống đồng hồ, điểm phát sáng chỉ hướng
Đông. Sáng sớm hôm sau, bầu trời màu xám dần dần bình minh.
Lần
này tôi tự vẽ tọa độ của một vùng núi đồi Lão Sơn, trong không khí buổi sáng sớm
với điếu thuốc thơm làm tươi râu. Không khí có hơi ẩm ướt, tôi nhún nhún đôi
vai liên tục để loại bỏ mệt mỏi. Nhìn vào chân trời mây kéo hé lộ ánh sáng ban
mai. Những con chim trong rừng, bắt đầu hát giai điệu chiến trường, bản làng vẫn
chưa thức giấc, cảnh sống còn yên tĩnh, thanh bình trong hạnh phúc. Thực sự sâu
kín trong trái tim, tôi muốn giúp họ thực hiện ước mơ đó, chúng tôi đang ở đây
để bảo vệ họ, nếu chiến tranh đến với họ".
Tôi
suy nghĩ một hồi lâu, đầu gật vài lần rồi hỏi:
–
Anh là một người Việt gốc Hoa mới có ý tưởng ấy.
Y
không đáp lời nào, ngó xuống ba lô trầm tư, một người lính Trung Quốc đối diện
với Hải Âu DF-1, Q:14, nói:
– Những
năm trước vào lúc 5 giờ sáng, đoàn quân của chúng tôi đã vào tận thị trấn Lào
Cai Việt Nam, đột nhiên phía trước có những âm thanh lớn hơn cơn bão, một luồn
khói của đại pháo nổ làm hiệu xuất lệnh quân sự, mà người ta gọi đây là lệnh tổng
tấn công, chúng tôi hối hả bắt đầu tay súng tự vệ, chính thức bắt đầu chiến đấu
với Việt Nam!
Hơn
mười triệu (10.200.000) khẩu súng Trung Quốc giận dữ, một vùng đất rung chuyển
mạnh, những núi đồi đồng rung chuyển cả bầu trời phía Tây Nam. Nòng súng phát
ra những tia màu đỏ trắng. Những tiếng súng nổ mạnh mẽ vang động chói tai, ngay
cả hơi thở trong tim cũng bị nhồi máu. Nhóm 141 không quân đột ngột xuất hiện,
tiếng động cơ vang rền trên không như sấm nổ. Hàng chục máy bay chiến đấu siêu
âm trút đạn về hướng phía trước, bắn vào phòng ngự quân biên phòng của địch, lực
lượng không quân mạnh mẽ trong việc kiểm soát những vị trí chiến lược, trước
khi Bộ binh tiến vào, cùng lúc những quân cảm tử hàng đầu của chúng tôi phát động
các cuộc tấn công khốc liệt vào đối phương.
Thình
lình một người có vẻ là sĩ quan ngồi đối diện với Hải Âu DF-1, Q:14 lên tiếng:
– Sự
khởi đầu của chiến tranh, có sai lầm từ các chỉ huy cơ sở hay trên toàn bộ tuyến
đầu tự vệ, họ bố trí các đơn vị không rõ ràng, ngay cả công tác hiện tại, chúng
tôi đối mặt với kẻ thù cũng không rõ ràng. Nhiệm vụ của chúng tôi được đề cập đến
tại địa điểm A. Nơi đó cho phép chúng tôi được quyền hành động theo khả năng.
Không biết lý do nào đưa chúng tôi rơi vào điểm tử huyệt địch đang cố thủ.
Trong thực tế, kế hoạch đã thành hình, ấn định cuối tháng 11 năm 1978, các lực
lượng của 3 quân khu gồm: Quảng Châu, Côn Minh, Thành Đô chuẩn bị sẵn sàng để
chiến đấu theo lệnh, đến ngày 08 tháng 12/1978, lại ban hành thêm chiến lược mở
rộng lệnh, rồi ngày 13 tháng 12/1978, ban hành nhập lệnh vào cuối tháng 12.
Đến
3 lần thay đổi kế hoạch cho thấy CPC không nhất quán, từ 9 quân đoàn tham dự,
tăng lên 11 quân đoàn, tổng số quân 235.000 binh sĩ, và còn tập kết ở Quảng
Tây, Vân Nam trên số quân ra chiến trường, chuẩn bị mở đường cho các lực lượng
sẵn sàng đi sâu vào lãnh thổ Việt Nam. Như vậy phải mất một thời gian chuẩn bị
lâu dài, thế mà tình báo của Việt Nam không phát hiện, được biết mật mã "MB84"
của Hoa Nam trong Bộ chính trị CSVN đã
bán đứng biên giới, mà khi nãy đống
chí đã đề cập đến!
–
Đúng thế.
– Cảm
ơn đồng chí.
Một
sĩ quan nói tiếp:
–
Ngày 17 tháng 2 năm 1979. Bộ binh gồm 9 quân đoàn, hướng Vân Nam Trung Quốc có
đến 5 quân đoàn, như Q:41, Q:42, Q:43, Q:54, Q:55, Bộ tổng tham mưu tư lệnh mặt
trận phía Nam Vân Nam, do Đại tướng Dương Đắc Chí (杨得志- Yang Dezhi) chỉ huy, tấn công 3 tỉnh Lai châu,
Lào Cai, và Hà Giang của Việt Nam.
Tư lệnh phó, Đại tướng Yang Dezhi (杨得志) Dương Đắc Chí. Nguồn:
Hoa Chí Cường
Theo
kế hoạch đã định: "Thời gian tiến quân hạn chế, tiến sâu vào lãnh thổ Việt
Nam cũng có lệnh hạn chế, trước đó quân lực Trung Quốc đã tập trung một lực lượng
vượt trội tại biên giới trước khi có lệnh tấn công. Công binh thiết lập cầu nổi
và sửa chữa cấp bách, quân tiến đến đâu lập chiến lũy, giao thông hào đến đó,
nhiều lớp bao quanh vòng đai chiến lũy bằng cài trái phá, chiến thuật biển người
nhanh chóng với tốc độ tiêu diệt càng nhiều càng tốt".
Chỉ
2 tuần lễ sau Trung Quốc tăng viện thêm Quân đoàn 20, và sư đoàn 58. Đồng tham
chiến còn có Tham mưu trưởng, Thượng tướng Trương Đình Phát Tư lệnh Không quân
Trung Quốc.
Thượng tướng Trương Đình Phát. Nguồn: Hoa Chí Cường
Trước
đó quân đội Trung Quốc đã khẩn cấp xây dựng chiến lũy tại biên giới, đến sáng
ngày 17 tháng 2 năm 1979, biển người nhanh chóng tràn vào biên giới Việt Nam.
Chín (9) quân đoàn, tiến sâu vào 11 quận, và 6 tỉnh của Việt Nam trong cả hai
hướng từ Quảng Tây, Vân Nam đồng tấn công, một phần lực lượng Không quân tham
chiến, máy bay tuần tra dọc theo biên giới phía Trung Quốc, ngoài ra còn có tàu
chiến của Hải quân bảo vệ các giàn khoan dầu tại Vịnh Bắc Bộ. Trung Quốc còn sử
dụng kế hoạch dự trữ chiến lược, phía sau có Quân đoàn 54, tại mặt trận Đông.
Một
sĩ quan khác nói:
– Kế
hoạch, đối mặt với kẻ thù bằng chiến thuật biển người quá tàn nhẫn không phù hợp
với ngày nay; chỉ một giờ lịch sử tổng quân 11 Sư đoàn, 9 Lữ đoàn theo lệnh cầu
hình dòng biển. Tấn công dòng biển đầu tiên có 6 đơn vị cấp Sư đoàn, và 6 Trung
đoàn, tấn công dòng thứ hai có 7 đơn vị cấp Lữ đoàn, và 5 Trung đoàn, dòng biển
thứ ba có 5 đơn vị cấp Sư đoàn, dự bị triển khai tấn công gần Hà Nội, v.v...
Biển
pháo đặt bộ chỉ huy tại Cao Bằng gồm Sư đoàn Pháo 346, Lữ đoàn 246, Lữ đoàn
611, Lữ đoàn 851, và Lữ đoàn 246, hướng về chiến trường Tây Bắc.
Đảng
CS Trung Quốc đặt bộ chỉ huy Pháo binh tại Lạng Sơn một Tập đoàn 188, gồm 12
đơn vị Pháo binh, Trung đoàn 141, và Trung đoàn 68, hướng về chiến trường Đông
Bắc.
Ngoài
ra Quân báo cho rằng: Lập phòng tuyến tại vị trí cao nhất tiện cho chiến thuật
phòng thủ, những hang động làm công sự tự nhiên của điểm A nối vào giao thông
hào đầu B, tuy gồ ghề nhưng lợi điểm di chuyển, đổi quân trong chiến lũy thuận
tiện, lập được nhiều giao thông hào, chiến hào, phần lớn nhờ Công Binh.
Phòng
tuyến bộ binh của chúng tôi chiếm được điểm cao, trước tầm mắt đã thấy được
phía địch có rất nhiều chiến hào chống xe tăng, chiến hào rào dây thép gai, bãi
mìn, cũng như cái bẫy thanh tre phòng thủ đơn sơ. Bề mặt phòng thủ chúng tôi có
hỏa lực pháo binh từ xa đến gần, hình thành mạng lưới hỏa lực bộ binh bởi tầm đạn
chéo cánh.
Tôi
cho rằng phía quân đội Việt Nam có hệ thống phòng thủ chưa hoàn chỉnh, vị trí hỏa
lực không đủ mạnh mẽ, nếu chiến tranh kéo dài chiến lũy của Việt Nam không còn
giá trị như buổi ban đầu, sự chặt chẽ đó không phải lớp vỏ cứng.
Trước
đó một ngày sĩ quan chỉ huy Quân Đoàn I đã quyết định bắt đầu cho lệnh pháo
binh tập trung tấn công vào những vị trí của địch, bằng hỏa lực bắn phá mạnh mẽ,
những địa điểm của địch được chú ý đầu tiên là bộ chỉ huy, các vị trí pháo
binh, khu vực dàn binh, các phương tiện truyền thông, quân xa.v.v...
Vào
lúc 5:30 vào ngày 17 Tháng 2 năm 1979, quân đội sẵn sàng đẩy hỏa lực đến mục
tiêu, pháo kích kéo dài đủ 30 phút. Sau đó thấy phía trước vị trí quân đội Việt
Nam, cháy khắp mọi nơi lửa rực trời, khói cuồn cuộn mang theo hơi nóng. Bộ chỉ
huy, vị trí pháo binh, bộ binh và các phương tiện thông tin của địch bị hỏa lực
pháo binh đàn áp, phá hủy hoàn toàn phòng tuyến một của Việt Nam.
Nói
về Lão Sơn 1984. Trận chiến hội đồng của quân lực Trung Quốc rất khốc liệt đối
với quân dân Việt Nam, tin tức từ chiến trường cho biết nhờ phía Đông có núi
cao nhất. Lực lượng bộ binh của chúng tôi tiến xuống đồng bằng cùng lúc phát động
cuộc tấn công thần tốc và mạnh mẽ, lúc này đã nắm chắc chiến trường, biên giới
phía Nam trong lãnh thổ Việt Nam. Theo báo cáo của Quân đội Nhân Dân (PLA)
Trung Quốc, chiến đấu tự vệ đã chiến thắng sớm hơn một ngày trước bình minh.
Trong ngày "Pháo cá heo màu xanh lá cây" (Không quân Trung Quốc) từ
sân bay miền Nam Trung Quốc cất cánh, một đội máy bay chiến đấu rống tiếng siêu
âm, những mũi tên sắc bén trên bầu trời lao tới.
Mỗi
ngày hàng trăm phi vụ qua đầu của chúng tôi, tuần tra dọc theo biên giới
Trung-Việt Nam. Lực lượng không quân răn đe Việt Nam, không thấy phi vụ nào của
Việt Nam lên ứng chiến. Chúng tôi đã tiến sâu vào đất địch, chiếm điểm phòng thủ
và khiêu khích địch, chỉ cần ra khỏi giao thông hào 13 bước, là đụng độ với địch.
Có thể nói chiến trường nằm bên cạnh nhà tôi.
Hai
tuần sau chúng tôi được lệnh chuyển quân mở đường biên giới số 2, nối liền với
các làng dân cư thiểu số gần biên giới Quảng Tây. Trên đôi vai của mỗi binh sĩ
mang theo các loại vũ khí, đạn dược, trong chiếc ba lô, dụng cụ đun nước, áo
mưa, túi gạo, áo quần mùa hè và một đôi giày cao su. Chúng tôi đến vị trí quy định
để xây dựng công sự phòng không, chúng tôi sẵn sàng tham gia cuộc chiến, về cơ
bản phòng không hợp lực với quân II pháo binh.
Chúng
tôi đóng quân ở đây đã vài ngày, bỗng nhận được lệnh của PLA nhắn từ phát sóng
của máy điện tín, do Tân Hoa Xã phát :
"Chính
quyền và đảng CS Việt Nam đã biết sợ, một lòng thần phục làm bầy tôi, vừa tuân
lệnh cảnh báo của PLA. Nay các lực lượng vũ trang anh hùng vẫn triển khai thường
lệ, đánh gục các hành vi của nhà nước và nhân dân Việt Nam đã vi phạm lãnh thổ
của chúng ta, hãy tấn công tự vệ. Các lực lượng bộ đội biên phòng và cư dân
biên giới tiếp nhận lập lại lãnh thổ của Trung Quốc. Nhà nước Việt Nam đã suy
giảm chiến tranh và sắc nét của tình hình hiện nay, mối đe dọa nghiêm trọng hòa
bình và an ninh biên giới của chúng ta xem như thắng lợi. Trước đây vì Việt Nam
cướp đất của ta, tình hình biên giới không được an ninh, đã đến lúc không thể
chịu đựng nổi, buộc Trung Quốc phải tăng cường quân sự chống lại để bảo vệ biên
giới ".
Viên
sĩ quan nói tiếp:
–
Theo học tập chính trị và tình hình trong hai năm qua cho biết, chính quyền Việt
Nam thực hiện bành trướng liên tục trong khu vực biên giới, tràn lan trong lãnh
thổ của Trung Quốc, hành động khiêu khích vũ trang đưa đến chiến tranh là điều
không bình thường. Quan trọng nhất Trung Quốc đã quan hệ hữu nghị với Việt Nam
và xem các dân tộc của hai nước cần phải có an ninh hòa bình. Trung Quốc có
thái độ kiềm chế và khoan dung, liên tục cảnh báo Việt Nam, để tránh tác động
trên một quy mô lớn hơn. Tuy nhiên, các nhà chức trách Việt Nam với sự hỗ trợ của
Liên Xô, và từ đó kiềm chế Trung Quốc, khuyến khích và mong muốn hòa bình như
là một dấu hiệu của sự yếu kém, ngày càng dựa vào sự leo thang, sợ hành vi của
cuộc tấn công vũ trang trên khu vực biên giới Trung Quốc. Nhà cầm quyền Việt
Nam đã tập hợp một số lực lượng vũ trang dọc theo biên giới Trung-Việt. Việt
Nam không ngừng vi phạm biên giới, cướp lãnh thổ của Trung Quốc. Việt Nam công
khai chôn mìn, xây dựng các công sự trên lãnh thổ của Trung Quốc, bắn, phá,
thiêu hủy nhiều ngôi làng, giết binh sĩ và dân thường của chúng ta, cướp lấy đồ
đạc, vật chất sản xuất của dân làng, đưa đến nhiều cuộc xô xát đổ máu nghiêm trọng
tại biên giới.
Tháng
6 năm 1978 Việt Nam khiêu khích vũ trang đã gây thương tích cho 700 bộ đội Biên
phòng, và làm thiệt mạng trên 300 binh sĩ tự vệ biên giới Trung Quốc, chưa kể đến
số thương vong của cư dân biên giới. Chính quyền Việt Nam có hành vi xâm lược
tràn lan, và kích động cuộc xung đột quân sự tại biên giới phía Nam của Trung
Quốc, mỗi ngày thêm trầm trọng và căng thẳng suy yếu, trong khi ấy xã hội chủ
nghĩa của Trung Quốc đang hiện đại hoá không cho phép Việt Nam hỗn láo. Nếu
không ngăn chặn sự xâm lăng của Việt Nam sẽ chắc chắn đe dọa đến hòa bình và ổn
định của khu vực Đông Nam Á, và thậm chí toàn bộ khu vực châu Á.
Một
quân nhân trẻ giọng nói pha tiếng miền Bắc Việt Nam, ngồi đối diện với tôi tiếp
lời:
– Phải
khách quan mà xét, Việt Nam vi phạm biên giới hay là chính quân đội nhân dân
Trung Quốc. Thuở nay đã có người không đánh nhau, trái lại mình vẫn đánh họ ở
phía sau lưng. Hiện nay tinh thần chúng tôi vô tổ quốc (Hoa kiều) tuy nhiên nếu
bị tấn công, chúng tôi có hành động cấn thiết cầm vũ khí, hoàn toàn chính đáng.
Tôi nhất định không làm tù binh để bảo vệ biên giới của cả hai quốc gia
Trung-Việt, tôi không thể chấp nhận để chiến tranh bốc cháy cao, và chiến tranh
dai dẳng. Suy nghĩ của tôi, kẻ đang thực hiện chiến tranh có nhiều ý đồ riêng.
Ví dụ, tại sao chúng ta lại muốn xây dựng đất nước trong lòng lãnh thổ của Việt
Nam, trong khi ấy chúng ta cần một môi trường hòa bình quốc tế. Tôi không muốn
chiến đấu bởi tôi không có một tấc đất nào ở Việt Nam, và không bao giờ cho
phép người khác bừa bãi vi phạm lãnh thổ của họ. Tôi chỉ muốn hòa bình và ổn định
tại biên giới Trung Quốc. Trong khi ấy chính phủ nhân dân Trung Quốc làm một việc
khó hiểu, cấp giấy phép xâm lược Việt Nam cho những người Hoa kiều, cầm súng trở
lại quê hương của họ để chiến đấu, nhà nước nhân dân Trung Quốc còn hứa, sau
khi bảo vệ biên giới sẽ thuộc miền đất tự trị của họ. Suy nghĩ sâu xa hơn sau
khi chiếm được biên giới tự nhiên thuộc về quốc gia Trung Quốc không phải của
người Hoa kiều. Tôi tin rằng vị trí người Hoa kiều không có chỗ đứng trong lòng
dân tộc Hán, họ khó tiếp nhận được sự đồng cảm và hỗ trợ tinh thần yêu chuộng
hòa bình hay công lý của quốc gia ưu tiên cho người Hoa kiều!
Chính
Trung Quốc tạo ra hay nói một cách khác họ buộc Việt Nam phải đứng vào cuộc đấu
tranh cách mạng chư hầu, Trung Quốc không thương nghị, không tìm đồng thuận,
không hỗ trợ lẫn nhau, và không thiết lập một tình bạn sâu sắc. Theo tôi biết,
xung đột vũ trang hiện nay rất nghiêm trọng, các chi tiết cướp biên giới hoàn
toàn từ Trung Quốc, khói lửa ấy đem đến cho Việt Nam, trái với lòng mong muốn của
người dân Trung Quốc và Việt Nam. Lịch sử đã chứng minh, có bao giờ những chính
quyền Trung Quốc yêu mến hoà bình và duy trì tình hữu nghị với nhân dân Việt
Nam.
Hiện
nay, chính phủ nhân dân Trung Quốc và đảng CS Việt Nam cả hai đồng long trọng
tuyên bố ban giao bình thường, tuy nhiên họ nói một đường, hành động một nẻo bởi
tất cả là anh em cộng sản có máu gian hoạt! Có lần Trung Quốc yêu cầu:
"–
Chính quyền Việt Nam lập tức ngăn chặn cuộc xâm lược vũ trang tại khu vực biên
giới Trung Quốc, tất cả các hoạt động khiêu khích và phá hoại phải nhất định
đình chỉ, Việt Nam phải thu hồi tất cả binh sĩ vũ trang tại vùng lãnh thổ bị
chiếm đóng bất hợp pháp, hãy tôn trọng chủ quyền của Trung Quốc và toàn vẹn
lãnh thổ. Chính phủ Trung Quốc luôn ủng hộ một giải pháp công bằng và hợp lý để
tránh mọi tranh chấp giữa hai nước thông qua đàm phán hòa bình".
Sự
long trọng truyên bố của Trung Quốc có nhiều bí ẩn, họ tiếp tục đánh chiếm những
địa danh vị trí chiến lược của Việt Nam, và khoanh vùng lập phòng tuyến biến
thành lãnh thổ của Trung Quốc, quý đồng chí có nhận thấy không ?
Mỗi
khi đàm phán, người Hán sử dụng ngôn ngữ trịch thượng, khó nghe, đôi khi đượm
giọng xảo trá trong văn tự đàm phán hay ngoại giao, như "Từ khi Việt
Nam không chân thành trong các cuộc đàm phán trước đây. Bây giờ, chính phủ
Trung Quốc đề nghị rằng hai bên một lần nữa nhanh chóng mở lại các cuộc đàm
phán cấp độ thích hợp, vị trí tổ chức bất kỳ ở hai bên đồng ý, thảo luận để
khôi phục lại hòa bình và yên tĩnh của các khu vực biên giới giữa hai nước, và
do đó giải quyết tranh chấp về biên giới và các vấn đề lãnh thổ. Chính phủ
Trung Quốc đang chuẩn bị đàm phán cụ thể trên bất kỳ phương pháp tiếp cận xây dựng,
bảo đảm hòa bình và an ninh, biên giới".
Thế
nhưng, Trung Quốc lại quá nhiều sai phạm, một lần nữa đưa bộ đội vào lãnh thổ
Việt Nam chiến đấu chống lại Việt Nam, vào thời điểm này chính chúng ta đang
trên đường đi đến cuộc xâm lược biên giới của người khác! Một mặt chính phủ
Trung Quốc kêu gọi "Chính quyền Việt Nam sửa chữa lỗi lầm", và còn
thòn một câu đe dọa "Việt Nam không nên tiếp tục đi trên con đường sai
lầm, kẻo khi trở lại đàm phán quá muộn".
Tôi
ngồi bó gối yên lặng, tìm trong suy nghĩ của những người lính đang trên đường
ra chiến trường, lạ thay họ đều có những trạng thái không đồng nhất, có kẻ
khoác lác về chiến thắng, cũng có kẻ nỗi lòng bi kịch chiến tranh. Tôi thấy Hải
Âu DF-1, Q:14, và 郑和…Trịnh
Hòa…nháy mắt có vẻ bảo nhau chú ý trao đổi vô tư của bọn lính Trung Quốc.
Riêng
tôi đã chuẩn bị máy thu âm từ sớm, việc thu âm không ai phát hiện, bởi vậy tôi
có nhiều thời gian suy nghĩ về phương thức ứng phó, nếu có sự kiện đến bất ngờ,
phần thu âm chỉ để kiểm tra lại và định chuẩn chiến trường không thể nghe những
cái mòm khoác lác để rồi lấy đó làm chuẩn cho điểm nóng chiến trường vốn luôn
luôn bí ẩn, và trong chiến tranh có quá nhiều giả thuyết.
Kẻ
thắng người thua không bao giờ công bố sự thật, điều hay nhất là tiếp xúc với
binh sĩ tại chiến trường, dù vậy đối với tư liệu có thể tin cậy được 30%, còn
những lời nói của binh sĩ Trung Quốc trên toa tàu này, cần gạn lọc lại thật kỷ,
tin cậy rất thấp 5%, đôi khi vô giá trị, tuy nhiên không thể bỏ qua những lời
nói của họ, vì đôi khi tin tức có những bất ngờ khác, cho thêm nhận định khái
quát trước khi sự kiện diễn ra. Kệ họ cứ nói, tôi tiếp tục âm thầm như thường lệ
và quên đi cái nháy mắt của Hải Âu DF-1, Q:14 và 郑和…Trịnh Hòa…
Một
gã khác, từ lúc lên tàu hỏa đã ngồi đối diện với tôi, y có gò má cao, nước da
hơi xanh xao bạc nhược, hình dạng khắc khoải, khuôn mặt trần ngâm nói:
–
Quý đồng chí, hình như chưa tham dự chiến tranh, cũng có thể chỉ mới một lần đầu
cho nên nói bừa bãi về chiến trường Việt Nam, và không hiểu lý cớ vì sao có cuộc
chiến tranh này, quý đồng chí ngồi ở đây chỉ kể cho nhau nghe vui, thay cho lời
tán gẫu, cho nên không hình dung được cuộc chiến này.
Gã
phản bác tất cả những lời nói từ sáng nay đến giờ này, đều không có giá trị, lời
nói của gã, kéo đầu óc của tôi bừng tĩnh, chú ý từng lời một. Gã nói tiếp :
– Phải
nói kế hoạch dựng đứng chiến tranh Việt-Trung do Quân ủy trung ương (CPC) truyền
lệnh cho Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA), khởi hấn, chủ ý tạo ra
chiến dịch "Tự vệ biên giới phía Nam". Tân Hoa Xã được lệnh phát sóng
mỗi ngày đưa tin ngắn, loan tải "phía Nam biên giới Quảng Tây, Vân Nam, có
các lực lượng quân đội Việt Nam xâm lược, đang tấn công các chốt điểm biên
phòng của Trung Quốc v.v...".
Họ
kích động nhân dân mỗi ngày, nâng cao thù hận, đẩy nhân dân vào thế cầm súng ra
chiến trường, tạo thêm các cuộc gây hấn mới, tại các vùng biên giới Việt Nam,
khi hết thuốc chữa Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA) mới kéo nhau
đi đánh xứ người, gọi là hành động theo ý dân để "Tự vệ tổ quốc", sự
đời là thế từ lòng dã tâm biến thành chính nghĩa con người ta thế đấy.
Những cuộc gây hấn nhỏ đến giao tranh tại Kim Bình tỉnh Lai
Châu, Hà Khẩu (河口) Hồng Hà, tỉnh Lào Cai - Nguồn bản đồ: Maps Google.
Tĩnh Tây (靖西Jingxi), Bách Sắc
tỉnh Cao Bằng, và Long Châu (龙州Longzhou) Sùng Tả tỉnh Cao Bằng - Nguồn bản đồ: Maps Google. [2]
Tất
cả xảo thuật của Trung Quốc điều được đem ra sử dụng tại chiến trường Việt Nam.
Họ đã có ý đồ dùng chiến tranh để mở rộng biên giới. Trung Quốc lấy cớ "Tự
vệ biên giới" để đổ quân ào ạt vượt biên giới gậm nhấm lãnh thổ VIệt Nam.
Lúc nào họ cũng loan tải nào là "Một tuần nay các quân phản động Việt Nam
vũ trang xâm lược, tình hình biên giới leo thang trở nên tồi tệ hơn
v.v...".
Cuối
cùng những địa danh như Kim Bình (锦屏Jinping),
Hà Khẩu (河口), Tĩnh Tây (靖西Jingxi), Long Châu (龙州Longzhou) của Việt Nam, nay
đã trở thành lãnh thổ của Trung Quốc. Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc
(PLA) phát động cuộc chiến, tung quân vào Việt Nam, tăng cường bộ đội biên
phòng, nhân dân Trung Quốc lao vào cuộc chiến. Tờ mờ sáng ngày 17 tháng 2 năm
1979, Quân ủy trung ương (CPC) ra lệnh xuất phát và bắn pháo lệnh cướp biên giới
Việt Nam.
ÿ Huỳnh Tâm
[1]
Tiết lộ mật mã "MB84" từ tác giả bài viết, từng là Tùy viên
quân sự tại Đại sứ quán Nhật ở VN dưới quyền của Đại sứ Tsutsumi Koichi, Đại sứ
Matano Kachigeaka, và Đại sứ Asomura Kuniaki.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét