Phản biện bài viết của ông Bùi Tín về nhân vật
Hồ Chí Minh
Mỹ Linh
“…ông BT đã sai lầm suốt 45 năm rồi, thì không nên viết bài khẳng
định mình không tiếp tục sai lầm về nhận xét nhân vật HCM này. Đúng ra là ông
không nên viết bài một cách quá chủ quan để phê phán những người như ông Trần
Bình Nam, ông Huỳnh Tâm, và mạng Thông Luận...”
Trước khi phản biện bài viết của ông Bùi Tín với tựa đề "Cuộc đánh tráo không thể có", tôi
là người quý trọng ông Bùi Tín như ông đã từng quý trọng mạng Thông Luận. Tôi công nhận ông Bùi
Tín đã đóng góp nhiều bài viết có chất lượng, có giá trị trong việc đấu tranh
dân chủ hóa đất nước, và tôi rất cám ơn ông về điều đó. Nhưng nói đến nhân vật
Hồ Chí Minh, tôi nghĩ ông Bùi Tín nên giữ im lặng thì hay hơn. Vì sao tôi viết
thế? Đơn giản, ông BT đã có 45 tuổi đảng, rồi mới nhận thức ra mình bị ĐCSVN lừa,
và ra khỏi Đảng, thì những sự hiểu biết của ông về HCM trong quá khứ cũng vẫn
có thể cũng bị lừa bởi Đảng.
Tôi có ý muốn nói, ông BT đã sai lầm suốt 45 năm rồi, thì không nên viết bài khẳng định
mình không tiếp tục sai lầm về nhận xét nhân vật HCM này. Đúng ra là
ông không nên viết bài một cách quá chủ quan để phê phán những người như ông Trần
Bình Nam, ông Huỳnh Tâm, và mạng Thông Luận... Từ trước năm 2001, trước khi bộ phim 24 tập Trường Chinh ra
đời, của đạo diễn Kim Thao, Đường Quốc Cường thủ vai Mao Trạch Đông, do đài
VTV3 trình chiếu, có mấy ai biết được sự thật lịch sử: nguồn gốc lá cờ đỏ sao
vàng đến từ tỉnh Phúc Kiến bên Tàu. Những ai đã từng xem phim cũng chưa phát hiện
được sự thật lịch sử đó. Mãi đến 2005, người
ta mới phát hiện ra, lá cờ đỏ sao vàng nằm trong trang mạng worldstatesmen.org/China.html.
Từ đó sự thật lịch sử mới được phô bày, lá cờ đỏ sao vàng là của Tàu. Gần đây,
người ta vạch trần một sự thật lịch sử nữa: HCM với bút hiệu CB (bút hiệu này
được dùng tại 147 tài liệu viết từ tháng 3 năm 1951 đến tháng 3 tháng 1957,
trên báo Nhân Dân), đã là tác giả của bài viết "Địa Chủ Ác Ghê". Đọc
qua bài viết, chẳng cần phải suy nghĩ, cũng biết ngay đây là một bài viết vu khống
bà Trần Thị Năm (Cát Thanh Long) đã "giết chết ngót 260 đồng bào", nhằm
để HCM phát động phong trào Cải Cách Ruộng Đất, sát hại 172.008 người (*3). Đểu
cán của HCM là mượn bút danh CB giết bà Năm xong, rồi HCM giả vờ thương xót: "Không
ổn! Không thể mở đầu chiến dịch bằng cách nổ súng vào một phụ nữ, mà người phụ
nữ ấy lại là người từng nuôi cán bộ cộng sản, là mẹ một trung đoàn trưởng Quân
đội Nhân dân Việt Nam đang tại chức !" (Trích từ hồi ký Hoàng Tùng). Đểu cán thêm nữa, chính HCM phát động
CCRĐ, rồi chính y lại giả vờ lau nước mắt, rồi đổ hết tội lỗi cho Trường Chinh,
rồi huề cả làng, chẳng ai bị xử tử hay bị ở tù. Tôi viết những điều trên để chứng
minh chế độ CS là vua lừa bịp và thay đỗi những sự thật lịch sử, trước khi phản
biện bài viết của ông BT.
Quý vị cũng nên đọc thử qua bài viết của ông BT, tôi hoàn toàn
không tìm thấy một bằng chứng xác thực nào để chứng minh ông HCM tức là Nguyễn
Ái Quốc bị giam tại Hồng Kông năm 1931-1932. Bài viết của ông chỉ nhằm phản bác
lại bà Vera Vasilieva và cuốn sách "HCM Sinh Bình Khảo" của GS Đài
Loan Hồ Tuấn Hùng, vì ông Hùng cho rằng, cháu ruột ông, Hồ Tập Chương đã giả mạo
HCM. Ông BT phản biện một cách yếu ớt, mơ hồ, nếu không muốn nói là ấu
trĩ. Yếu ớt khi ông BT cho rằng: "Hơn 5 năm nay, các cơ quan ngôn luận chính thức của đảng CS VN
cũng như của đảng CS TQ đều im hơi lặng tiếng, không xác nhận mà cũng không phủ
nhận nội dung cuốn sách quan trọng này." Tại sao ông BT không nghĩ ngược lại, vì nó là sự thật nên phủ nhận
sẽ bị lôi ra thêm bằng chứng, còn xác nhận sẽ lòi chành ra sự gian dối, lừa gạt
bấy lâu nay. Mơ hồ ở chỗ ông viết: "Ông
biết chăng, hồi năm 1960 ông Hồ Chí Minh mời vợ chồng luật sư Frank Loseby sang
Hà Nội, khách vẫn nhận ra ông bạn cũ của gần 30 năm trước, đâu có phải là ai
khác?" Trong khi đó, tờ L'Humanité của Pháp, số ra ngày 9 tháng 8
năm 1932 đưa tin Nguyễn Ái Quốc đã chết vì bệnh lao phổi trong trạm xá nhà tù tại
Hồng Kông và tờ Daily Worker của Đảng Cộng Sản Anh cũng đăng tin "ông Hồ
đã chết vì bịnh lao trong khám đường Hồng Kông", trang 79, trong cuốn
"Từ Thực Dân Đến CS của ông Hoàng Văn Chí". Mơ hồ vì luật sư Frank
Loseby cãi cho Tống Văn Sơ, chứ có phải cho Nguyễn Ái Quốc đâu. Tống Văn Sơ có
phải là bí danh của Nguyễn Ái Quốc, vẫn còn là một câu hỏi? Cá nhân luật sư
Frank Loseby vẫn còn là một dấu hỏi? 30 năm một người ngoại quốc nhận ra một
người Việt Nam, cũng rất mơ hồ. Báo chí VC đăng về ông Frank Loseby cũng là một
việc không đáng tin được. Biết bao nhiêu dấu hỏi trong vụ này. Một thằng chuyên
môn lường gạt, nó có đủ mọi cách để lường gạt, quá dễ mà. Nó có thể ngụy tạo một
luật sư nào đó bào chữa cho nó để được ra khỏi tù Hồng Kông, dễ thôi mà. Còn về
ấu trỉ, khi ông BT dám viết rằng: "Điều
rất kỳ lạ là hơn 5 năm nay, các cơ quan ngôn luận chính thức của đảng CS VN
cũng như của đảng CS TQ đều im hơi lặng tiếng, không xác nhận mà cũng không phủ
nhận nội dung cuốn sách quan trọng này."
và "nội dung cuốn sách chỉ là một điều hoang tưởng, theo kiểu tiểu
thuyết trinh thám rẻ tiền, có thể là do động cơ vụ lợi kèm theo động cơ chính
trị ám muội kiểu nước lớn đang nuôi dưỡng dã tâm thôn tính lâu dài nước ta theo
kiểu gặm nhấm dần." Cái ấu trỉ của ông BT
là đợi sự trả lời của 2 đảng CS chuyên môn nói dối, và ông ta lại tin tưởng rằng
Tàu Cộng không có dã tâm thôn tính lâu dài nước ta theo kiểu gặm nhấm dần đâu.
Có lẽ ông BT đã quên lịch sử 1000 năm Bắc thuộc của nước VN ta rồi.
Nói ngay, tôi chỉ đọc lướt cuốn HCM Sanh Bình Khảo, không nắm vững,
nên không muốn phản biện về cuốn sách này cũng như nhân vật Hồ Tập Chương. Ở
đây, tôi chỉ muốn phản biện phần ông BT viết: (Rồi năm 1946 khi bà Thanh chị cả ông Hồ Chí Minh ra Hà Nội, bà nhận
ra ngay "thằng Coong, có cái sẹo ở tai trái do đi câu cá bị nạn khi còn nhỏ",
đâu có ngỡ ngàng gì. Ông Cả Khiêm cũng vậy, ông đã nhận ra ngay em ruột mình
không chút băn khoăn.) Tôi giả sử rằng câu chuyện này là có thật, (nghĩa là vào năm
1946, bà Thanh có ra Hà Nội, và có gặp ông HCM và có nói câu: "thằng
Coong, có cái sẹo ở tai trái do đi câu cá bị nạn khi còn nhỏ", còn ông
Khiêm cũng đã nhận ra em ruột mình không chút băn khoăn.) thì sẽ lòi ra việc "không tin" hay "nghi ngờ"
trong lòng của bà Thanh trước khi gặp HCM, nên phải nhìn cái sẹo ở tai trái. Không phải đợi đến cuốn sách
HCM Sanh Bình Khảo (Tìm Hiểu Cuộc Đời
Hồ Chí Minh) ra đời, người ta mới bắt đầu nghi ngờ HCM không phải
là Nguyễn Ái Quốc. Mà từ trước đó, việc nghi ngờ này đã được ghi trong sách
"Từ Thực Dân Đến Cộng Sản", xuất bản năm 1964, của ông Hoàng Văn Chí
(tham gia Kháng Chiến Chống Pháp từ đầu đến cuối (1946-54), giữ chức vụ đúc tiền,
làm giấy in bạc, chế tạo hóa chất cho quốc phòng, và từng được HCM tuyên dương
công trạng trên toàn quốc), ở trang 54 và trang 79 như sau:
Cho tôi đặt câu hỏi với ông BT, tại sao có sự "nghi ngờ"
đó của bà Thanh? Chị em sao 35 năm gặp lại, cũng bình thường thôi. Thường thì
người ta sung sướng rồi ôm nhau mà khóc, mà kể lể, chẳng ai cần phải tìm cái
"sẹo" hay "nốt ruồi sau gáy" (phần này ông Bùi Tín nói trên
Paltalk.com trong Chương Trình TalkShow với phóng viên Chim Quốc Quốc VNCH) để
mà nhận diện ra nhau. Tôi tin rằng ông BT không nói láo khi ông đã đọc được trên sách
báo của CS, hay nghe CS kể về cái "sẹo" hay "nốt ruồi sau
gáy" của HCM, nhưng tôi vẫn có cái suy luận
của riêng tôi:
a) 45 năm tuổi đảng của ông BT mới nhận ra sự lường gạt của Đảng,
phải bỏ Đảng, giờ lại tin vào sách báo của CS, hay tin lời CS đã kể cho ông
nghe, vậy có phải ông BT rất ấu trỉ?
b) Thường những tên bịp bợm (như HCM) tìm mọi cách để chứng minh mình không bịp bợm, mới tạo ra câu chuyện "cái sẹo", "cái nốt ruồi sau gáy". Nếu đường đường chính chính, chẳng ai cần ba cái thứ này.
b) Thường những tên bịp bợm (như HCM) tìm mọi cách để chứng minh mình không bịp bợm, mới tạo ra câu chuyện "cái sẹo", "cái nốt ruồi sau gáy". Nếu đường đường chính chính, chẳng ai cần ba cái thứ này.
Bà Thanh, ông Khiêm, hay tất cả chúng ta, nếu là con người bình
thường, đều phải nghi ngờ nhiều sự kiện bất bình thường đã xảy ra đối với nhân
vật HCM này:
1) Có ít nhất 4 văn kiện nói về Nguyễn Ái Quốc bị bịnh ho lao,
mang vi trùng Koch, một trong "tứ bịnh nan y". Thời đó, chưa có phát
minh ra thuốc Streptomycine để trị vi trùng này, nên ai mang bịnh đều phải chết.
Riêng phần này, ông BT biện luận rằng, nguyên văn: "anh Nguyễn Khắc Viện, bị lao từ năm 26 tuổi, 28 tuổi bị cắt hẳn một
bên phổi, một bên phổi ép chỉ còn có 2/3 thôi, ảnh nghĩ rằng chỉ còn sống được
6 tháng và năm 1963 ảnh về nước, ảnh nói cũng may lắm, sống thêm được 3 năm,
nhưng mà ảnh sống đến năm 82 tuổi, 45 năm sau, đấy là lao phổi chính cống đấy.
Cho nên, người ta có đủ thuốc ngay từ những năm 1930 để hạn chế vi trùng Koch,
để người ta có thể mổ phổi, ép phổi, cắt phổi, để nó không lây lan qua các bộ
phận khác..." Chúng ta biết
Streptomycin là thuốc trị bịnh lao, được giới thiệu bởi Albert Schatz vào
19/10/1943, nhưng mãi đến năm 1946-1947 mới bắt đầu thử nghiệm. Ông bác sĩ Viện
sinh năm 1913, tức năm 1939, ông bị bịnh ho lao, lúc đó chưa có thuốc
Streptomycin mà ông vẫn có thể tiếp tục sống được, phải công nhận đây là một
câu chuyện hiếm có, hy hữu, chuyện khó tin nhưng có thật. Nhưng đem sự có thật hy hữu này để chứng minh HCM cũng thoát chết
giống y bác sĩ Viện, chẳng khác nào câu chuyện may mắn trúng số độc đắc, thưa
ông BT. Biện luận của ông kiểu này,
hoàn toàn không thuyết phục được người nghe, chẳng khác gì cãi bừa.
2) Cá nhân tôi đọc nhiều tin trái ngược với ông BT về chuyện bà
Thanh lên Hà Nội. Nhiều nguồn tin cho rằng bà Thanh nào có được gặp HCM, vì ông
ta rất bận việc nước, nên không có thì giờ tiếp xúc, rốt cuộc bà Thanh ở khách
sạn và bị giết chết một cách mờ ám. Tôi tin điều này hơn "cái sẹo" và
"cái nốt ruồi sau gáy". Theo như ông BT, ông nói vào năm 1957, ông có
tháp tùng với HCM về Làng Sen, lúc đó bà Thanh đã qua đời năm 1954, ông Khiêm
cũng qua đời năm 1950. Một tên vô tình, quên nguồn gốc như HCM, bỗng nhiên thức tỉnh, đợi
đến anh chị mình qua đời, làm chủ tịch nước những 12 năm, rồi mới trở lại thăm
quê của mình, thì làm gì có vụ tiếp bà Thanh ở Hà Nội để biết "vết sẹo"
và "nốt ruồi sau gáy".
3) Một người hồi nhỏ đến lúc ra đi mang họ Nguyễn, giờ lên chủ tịch nước, bỗng dưng đỗi sang họ Hồ, rất bất bình thường. Bởi thế thiên hạ đẻ ra câu chuyện Hồ Sĩ Tạo gì đó để cho ăn khớp với họ Hồ. Rồi còn ép cả nước phải gọi mình bằng "Bác", bằng "cha già dân tộc", rất bất bình thường. Nhưng xem ra rất bình thường đối với giặc Tàu, vì tránh được sự loạn luân.
3) Một người hồi nhỏ đến lúc ra đi mang họ Nguyễn, giờ lên chủ tịch nước, bỗng dưng đỗi sang họ Hồ, rất bất bình thường. Bởi thế thiên hạ đẻ ra câu chuyện Hồ Sĩ Tạo gì đó để cho ăn khớp với họ Hồ. Rồi còn ép cả nước phải gọi mình bằng "Bác", bằng "cha già dân tộc", rất bất bình thường. Nhưng xem ra rất bình thường đối với giặc Tàu, vì tránh được sự loạn luân.
4) Một chính khách nổi tiếng như Nguyễn Ái Quốc, trong suốt 9 năm
dài, từ 1932 cho tới khi xuất hiện ở hang Pắc Pó năm 1941 với tên mới là HCM,
chẳng ai biết ông ta ở đâu, làm gì, là chuyện rất bất bình thường.
5) Vào ngày 3 tháng 2 năm 1930, Nguyễn Ái Quốc triệu tập các đại
biểu cộng sản để thành lập ĐCSVN. Nhiều đời Tổng Bí Thư đã trải qua như Trần
Phú, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập, ... Ông NAQ coi như là cột trụ của ĐCSVN, ấy thế
mà chưa từng giữ chức vụ Tổng Bí Thư ĐCSVN, cho mãi đến 1945, khi cướp được
chính quyền. Đây cũng là việc rất bất bình thường.
6) HCM được gọi là một nhà yêu nước vĩ đại, lại sử dụng lá cờ Tàu
của tỉnh Phúc Kiến làm cờ nước, và lại ký kết Hiệp Định Geneve để chia đôi lãnh
thổ VN, rồi còn dâng cả quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho giặc Tàu với công
hàm bán nước Phạm Văn Đồng ký. Quả thật đây là những việc rất bất bình thường.
7) Một Nguyễn Ái Quốc đấu tranh cứu nước suốt mấy chục năm trời, với
hàng ngàn bài viết, đã từng học trung học, hôm nay mang danh HCM lại viết di
chúc sai chính tả, rồi gạch xóa tùm lum. Trong bài viết đầy ký hiệu phiên âm
không có trong tự điển như: f, z, j, w, thí dụ như fương fáp, zũng, jì đó,
trung wơng. Đây cũng là việc rất bất bình thường.
8) Từ lúc HCM làm chủ tịch nước cho tới lúc chết đi, chưa một lần
ông ta bận quốc phục Việt Nam với áo dài khăn đóng, như cụ TT Ngô Đình Diệm,
hay cụ TT Nguyễn Văn Thiệu trong những dịp lễ, mà toàn là bận đồ đại cán của
Tàu 4 túi. Đây cũng là việc rất bất bình thường.
9) Trong lúc HCM làm chủ tịch nước, lại chỉ thị cho văn nô Tố Hữu
viết ra những vần thơ bắt học sinh, sinh viên phải học thuộc mà chúng ta không
thể tưởng tượng được:
- Thương biết mấy khi con tập nói,
Tiếng đầu lòng con gọi Xi't Ta Lin...
- Thương cha thương mẹ thương chồng,
Thương mình thương một thương ông thương mười...
- Giết giết nữa bàn tay không phút nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong
Cho Đảng bền lâu rập bước chung lòng
Thờ Mao chủ tịch thờ Xít Ta Lin bất diệt...
Những bài thơ như thế này làm băng hoại tinh thần tự tin, tự chủ,
tinh thần kính mến tiền nhân. Rất xấu hổ cho dân tộc Việt Nam, bị ép đi thờ những
tên ngoại bang Mao Trạch Đông và Stalin giết người không gớm tay. Chuyện này
cũng quá đỗi bất bình thường.
10) Việt Nam có gần 5000 năm văn hiến, bản chất của người Việt Nam
rất nhân hậu, hiếu hòa, hiếu học, tôn trọng tinh thần theo thứ tự ”sĩ nông công
thương“. Sĩ là người có học được đứng đầu danh sách. Cớ sao, HCM lại phát động
“trí phú địa hào, đào tận gốc, trốc tận rễ“. Trí cũng là Sĩ lại bị tiêu diệt
hàng đầu. Thử hỏi, thành phần trí thức bị tận diệt thì tương lai nước VN sẽ ra
sao? Nước VN sẽ không còn nhân tài thì chuyện gì sẽ xảy ra? HCM là một nhà yêu
nước mà sát hại hàng trăm ngàn dân qua Cải Cách Ruộng Đất là một chuyện quá đỗi
bất bình thường.
11) HCM ký ngay Hiệp Định Sơ Bộ ngày 6 tháng 3 năm 1946 với thực
dân Pháp để hợp thức hóa việc trở lại chiếm đóng của quân đội Pháp, rồi thừa
cơ, sai Võ Nguyên Giáp tiêu diệt tất cả những người Việt Nam yêu nước nằm trong
Việt Nam Quốc Dân Đảng và Đại Việt Quốc Dân Đảng, 2 đảng phái lớn nhất thời bấy
giờ. HCM là một nhà yêu nước mà tiêu diệt 2 đảng phải yêu nước, cùng chống
Pháp, là bạn đồng hành với mình, cũng là một việc bất bình thường.
Còn biết bao nhiều điều bất bình thường nữa, khi nói về nhân vật
HCM này. Nhưng 11 sự kiện trên cũng đã quá đủ để chứng minh ông ta không phải
là Nguyễn Ái Quốc của trước năm 1932, mà là một tên gián điệp Tàu. Nói như thế, lại có một số người tàn nhẫn phán ngay: "Thế là
Mỹ Linh chạy tội cho Đảng CSVN". Họ còn phán thêm: "HCM giả hay thiệt
việc đó không quan trọng." Đây là những lời phán thiếu suy nghĩ của một số người. Họ thiếu nhận
thức, và họ không hiểu tại sao ĐCSVN vẫn còn tiếp tục tồn tại? Họ không hiểu rằng dân trong quốc nội đã bị đầu độc hàng chục
năm qua về hình ảnh một HCM đẹp đẽ, vĩ đại, đạo đức, yêu nước... và ĐCSVN đang
sống nhờ vào xác chết HCM ấy, như tấm bình phong che chở chúng. Tội ác của ĐCSVN chất cao như núi rồi, Mỹ Linh chạy tội cho nó được
hay sao? Tại sao chúng ta không vạch ra những bằng chứng lịch sử để mọi người đều
hiểu sự thật về sự bịp bợm của HCM? Tại sao chúng ta không cùng nghĩ để kéo sập
Lăng Ba Đình vì đang thờ thằng gián điệp Tàu nằm trong đó? Tôi có thể khẳng định,
nếu mọi người đều hiểu sự thật về sự bịp bợm, giả trá của HCM, ĐCSVN sẽ sụp đổ
ngay.
Vào đoạn kết, ông BT có viết: "một việc làm cần thiết lúc này, để cho mọi sự được công bằng, minh
bạch, lịch sử trở lại đúng như nó có thật, chính là thái độ mọi công dân yêu nước
cần có." Cũng bởi có câu viết này
của ông BT, nên tôi đã viết bài phản luận này. Tôi cũng cần sự thật lịch sử y
như ông BT.
Ngày 5 tháng 4 năm 2014
MỸ Linh
Nguồn: freevietnamnow.blogspot.com
Ghi chú:
(*1) freevietnamnow.blogspot.com (Tử Huyệt Của ĐCSVN)
(*2) danlambaovn.blogspot.com (Bút Danh C.B. Là Của
Ông Hồ)
(*3) "truy bức để đôn tỷ lệ địa chủ lên 5% như một
qui định bắt buộc" (trang 86, Tập II của Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam). Lúc
đó, dân số miền Bắc có 10 triệu, nên con số chính xác có thể lên tới 500.000
người bị sát hại, chứ không phải chỉ có 172.008 người như trong sách, đã thừa
nhận.
(*4) Bài viết của ông Bùi Tín
(*4) Bài viết của ông Bùi Tín
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét