ÿ Huỳnh Tâm
Ngày 3 tháng 8 năm 1951, Chu Ân Lai chụp ảnh chung với Hồ Chí Minh, đang đứng trước nhà riêng của họ Hồ tại Tây Sa. Ảnh tư liệu tình báo Hoa Nam [1]
"…Chu Ân Lai tiết lộ: "Thực ra Hồ Chí Minh thường
về đất tổ (Trung Quốc) hưởng thụ mỗi tháng, nhân dân Việt Nam đếch biết điều
này. Anh ấy đúng là một kép hát thật hay, sau khi vở kịch thành công, anh ấy được
chuẩn đặc ân quyền tiểu quốc…"
Hồ chí Minh tuyên bố: "Chúng tôi có hậu phương, đã từng
xâm nhập, nằm sâu trong lãnh thổ miền Bắc Việt Nam, nói chung, chung tôi là người
của Cộng sản Quốc tế (1940)". Ông đã xác nhận quân binh, cán chính và phân
bộ Quân ủy Trung ương (CPC) đảng Cộng sản Trung Quốc đã ăn sâu, bám rễ, rộng khắp
lãnh thổ Việt Nam. Chính ông cũng tự hào: "Có phương tiện vũ khí, cướp nhà
nước Việt Nam chỉ một ngày 1945". Chấp hành những tuyên bố trên, tình báo
Hoa Nam tạo ra cớ sự tuyên truyền, thúc đẩy nhân dân Việt Nam làm con thiêu
thân cho ngọn lửa của bầy sói Bắc Kinh.
Ngày 12 tháng 1 năm 1944, tình báo Hoa Nam lập lịch trình
tuyên truyền, đồng loạt đẩy mạnh, bơm thuốc cộng sản, lừa đảo nhân dân Việt
Nam, dựng lên nhiều kịch tính đảng trong hệ thống loa nhà nước. Số ra mắt của
báo Nhân Dân, cơ quan trung ương của đảng Cộng Sản Việt Nam, vô tư loan tải bốc
phét hết lời: "Hồ Chí Minh sống một cuộc đời giản dị và khiêm tốn, chia sẻ
khó khăn với nhân dân". Tuy nhiên Chu Ân Lai tiết lộ: "Thực ra Hồ Chí
Minh thường về đất tổ (Trung Quốc) hưởng thụ mỗi tháng, nhân dân Việt Nam đếch
biết điều này. Anh ấy đúng là một kép hát thật hay, sau khi vở kịch thành công,
anh ấy được chuẩn đặc ân quyền tiểu quốc, có đời sống xa hoa theo cung cách một
Hán tộc ngày xưa".
Một tiết lộ khác của sĩ quan Đồ Hải Bồng và Tố An Hòa, cả
hai đều là huấn luyện viên tại quân trường Bách Sắc, trong buổi mãn khóa tình
báo Việt Nam, trong khi đánh chén ly bì, bắt đầu giải bầu tâm sự, mở cái túi
đen trong lòng, cho chúng tôi biết một số tình hình "phía bên kia Việt Nam
và bên này Trung Quốc".
Đồ Hải Bồng rượu vào lời ra:
‒ Có lẽ bây giờ thằng sĩ quan của tao, quê quán Độc Tú
Phong cũng muốn thấy thực sự chiến tranh Việt Nam do Hồ Chí Minh người Hẹ diễn
trò khỉ gì nào ?
Tố An Hòa phì cười đáp:
‒ Thằng tao quê quán Lô Địch Nham đếch cần biết Hồ Chi Minh
là ai, vì nó mà tao đến biên giới này, khổ lắm thay, khuyên bạn không nên biết
nó thì hay hơn, vả lại biết để làm gì cho bận trí.
‒ Thực ra mình biết được một điều trong ngày cũng thú vị lắm
chứ.
‒ Bạn biết để báo cáo với cấp trên à, tao không cho phép
làm điều đó.
‒ Thôi thì tao chỉ báo cáo cho một mình bạn nghe được nhé:
Hiện nay đường sắt rất quan trọng đối với đảng bên kia đất nước, bởi sau năm
1964, có "sự cố phía Vịnh Bắc" do Mỹ đánh bom, từ đó tình trạng leo
thang chiến tranh không ngừng, các tuyến đường sắt khác nhau của Việt Nam và
Trung Quốc đã trở thành trọng tâm máy bay Mỹ ném bom, liên lụy đến các cơ sở
quan trọng như sản xuất nông nghiệp, mỏ than đá, và đường giao thông vận tải miền
Bắc Việt Nam, mục đích ngăn chặn Trung Quốc cung cấp vũ khí cho chiến tranh Việt
Nam.
Vào thời điểm đó đường sắt từ Cổng Hữu Nghị dẫn đến đường sắt
trung tâm tỉnh Thái Nguyên về đến Hà Nội đều phải ngụy trang những mái nhà
tranh nhỏ theo từng đoạn đường và lấy cây phủ kín bao quanh, dẫn đến các tuyến
đường phía Nam và thành phố Vinh.
Tháng 2 năm 1965, một lần nữa Chủ tịch Hồ Chí Minh bí mật đến Trường Sa hội kiến
với chủ tịch Mao Trạch Đông, ông xin Trung Quốc viện trợ khẩn cấp, hầu như lúc
nào ông ta xin viện trợ cũng đều nói khẩn cấp trên môi, còn yêu cầu giúp đỡ xây
dựng lại tuyến đường sắt phía Bắc, và sân bay! Chủ tịch Mao Trạch Đông và chính
phủ Trung Quốc lập tức đồng ý yêu cầu này.
Ngày 09 tháng 3 năm 1965, Trung Quốc đi tiên phong hổ trợ 3 Sư đoàn, đưa vào Việt
Nam giúp xây dựng công sự phòng thủ trên không và sân bay, riêng tuyến đường sắt
do Đại tá Long Quế Lâm phụ trách, được coi là trọng tâm nhất của viện trợ.
Đại tá Long Quế Lâm Cục trưởng đường sắt Đông Bắc. Ông chỉ
huy tuyến đường sắt từ Vân Nam đến Hà Nội. Nguồn:Bộ Quốc Phòng Trung Quốc(PLA).
Sau một tháng giải hạng đường sắt, Đại tá Long Quế Lâm,
Quách Duyên Lâm chính trị viên, chính thức cho nhiều đoàn tàu hoả chuyên chở
quân đội, vũ khí, kỹ thuật v.v… Đồng thời tiến hành đào tạo cho Việt Nam ba
tháng cán bộ đường sắt.
Tiếp theo ngày 23 tháng 6 năm 1965, những quân đoàn Trung
Quốc chia thành hai hướng từ "Cổng Bạn Bè", một đường sắt chạy phía Bắc
Việt Nam, hai chạy xuống tỉnh Thái Nguyên và Hà Nội, nhiệm vụ hai quân đoàn này
cấp tốc xây dựng những khu vực công sự phòng thủ từ biên giới Tây-Đông Bắc đến
Vinh. Trung Quốc gửi thêm hai Sư đoàn bộ binh và công binh, đảm trách xây dựng
các công trình sân bay, có mật mã 1-3-7-8. Năm sau Trung Quốc chuyển một lực lượng
không quân vào Việt Nam ứng chiến.
Trung Quốc cho Bộ binh, Công binh đảm trách thực hiện đường
bộ, từ Vân Nam đến Cao Bằng, chi tiết số quân không rõ, họ làm việc cực lực đến
độ oằn vai, chỉ biết nhiệm vụ có ám số lộ, 10-11-12. Nguồn: Bộ QuốcPhòng Trung
Quốc (PLA)
Sau khi 3 "ám lộ" (10-11-12) đường sắt hoàn
thành. Trung quốc chuyển những đơn vị pháo binh vào Việt Nam, hỗ trợ cho các lực
lượng phòng không chống máy bay Mỹ. Ngoài ra có một phần lực lượng Bộ binh,
Công binh của quân đội Trung Quốc đóng trại Tây BắcViệt Nam với nhiệm vụ thi
công mở quân trường, lập đường dây chuyển đổi quân từ hậu phương, đưa quân trừ
bị tung vào chiến trường. Ở đây còn mở rộng trạm, kho, hầm, khu vực chứa phụ kiện
đường sắt, cầu, cống, tất cả tăng cường hỗ trợ phương tiện cho chiến tranh.
Sau khi Việt Nam tiếp nhận được lực lượng tình báo đặc nhiệm từ phía bên kia
biên giới, lập tức Việt Nam tổ chức chuyển giao công tác. Có những điệp viên
khi đến Viêt Nam được bổ sung vào các cơ quan trọng yếu, và được bổ túc ba
tháng tư tưởng chính trị xã hội, huấn luyện thêm địa đồ quân sự Việt Nam. Trong
thời gian này, điệp viên quân đội hay chính trường thay đổi mật mã, những điệp
viên làm việc cho công ty hay tư sở đều mở rộng hoạt động. Tập trung toàn bộ điệp
viên dân sự vào lực lượng dân sự, mở cuộc học tập đấu tranh, theo ý nghĩa Trung
Quốc hỗ trợ nhân dân Việt Nam chống lại chế độ miền Nam Việt Nam và Hoa Kỳ.
Theo báo cáo an ninh, họ đề nghị bổ sung quân số tình báo, tuyển mộ thêm nhân sự
tại địa phương, phát triển điềm chỉ viên, tất cả phải tuân thủ quy định. Hiện
có, 152 tình báo sống ẩn làm kinh doanh, đại diện cho những công ty hỗ trợ nhân
dân Việt Nam, và có 5 chi bộ tình báo chính giới: Họ là đại diện cho các nhà
lãnh đạo cộng sản tuyệt vời, đại diện cho một dân tộc đang mất nước, đại diện
trong những bữa tiệc của phủ Chủ tịch họ Hồ, đại diện cho các cấp lãnh đạo Mặt
Trận Tổ Quốc Việt Nam, thay mặt cho quân đội Việt Nam. Do đó đòi hỏi Trung Quốc
phải chú ý nội bộ quân đội Việt Nam để làm một cái gì đó tốt cho đất nước Trung
Quốc. Ngoài ra có một số tình báo phụ trách thăm dò tìm kiếm khoáng sản, thực vật,
thổ nhưỡng và rừng nhiệt đới Việt Nam. Người tình báo cũng có thể học những lời
lẽ đơn giản, như hát những bài ca Việt Nam, ngôn ngữ ca ngợi tình bạn. Trong
khi đó, nhà nước và Tổng cục Chính trị Trung Quốc cũng đã gửi tình báo chuyên
nghiệp xâm nhập sâu vào các ngành chuyên môn để hỗ trợ quân đội hoàn thành nhiệm
vụ khác nhau, như đã từng thành công trên các tuyến đường sắt và giao thông đường
bộ.
Nhân viên tình báo cũng có mặt tại các đơn vị y tế, bệnh viện
quân sự, dân sự, để khi cần chăm sóc sức khỏe cho đồng nghiệp. Ở mức độ cao
hơn, họ xâm nhập vào các bộ phận nghệ thuật, các đơn vị truyền thông, thông tấn
xã Việt Nam, diễn viên, báo chí, phóng viên, nhà văn, nhiếp ảnh, đại học, sinh
viên, giáo sư, các cấp quân sự, tin tức chuyên môn lấy và mua lại từ họ, nhờ đó
họ trải nghiệm cuộc sống cho mục tiêu chiến đấu lâu dài, như Hồ Chí Minh là một
chiến sĩ xuất sắc của Hội Việt Hoa Hữu Nghị. (Ký bí danh: Thi Sơn).
Những phi vụ của Hoa Kỳ, oanh tạc căn cứ quân sự Trung Quốc
trong lãnh thổ Việt Nam. Nguồn: Bộ Quốc Phòng Trung Quốc (PLA).
Ngày 26 tháng 6, Trung Quốc tiến hành các trận chiến đấu mới,
chuyển Tiểu đoàn Biệt kích Thứ hai, xâm nhập Việt Nam, qua cửa biên giới Bằng
Tường Quảng Tây vào Việt Nam bằng tàu hỏa đường rày khổ lớn. Một đơn vị khác vượt
qua cổng "Hữu nghị", tất cả đều mặc quân phục màu xanh cỏ. Một viên
sĩ quan Quân đội nhân dân Việt Nam đứng đầu tiếp đón không đeo huy hiệu trên
mũ, và không đính trên ve cổ áo, sau đó mới biết mật mã là của quân Trung Quốc,
do nhóm tổ chức xử lý quân luật hướng dẫn đi vào lãnh thổ Việt Nam, đội ngũ
hành quân do tình báo cung cấp.
Một khi lực lượng quân đội Trung Quốc (PLA) đã bí mật đổi
quân phục, tự nó trở thành "Quân lực cộng sản Việt Nam" nhưng mọi
sinh hoạt đều theo lệnh của quân đội Trung Quốc! Tất cả được điều động và phối
trí mật mã (PLA)… Mỗi Tiểu đoàn có mã số đơn giản như Lữ hai, Lữ đoàn ba, Lữ
sáu, nhóm bốn, đội bốn. Đơn vị của Đích An Tân (的安槟) có mã
"Lữ đoàn một" tiết lộ:
‒ Khi vào Việt Nam, chủ yếu tập trung gần biên giới Lạng
Sơn Trung-Việt, khu vực trại binh mở rộng theo bờ kè đường sắt, không bao lâu bị
Mỹ đánh bom, đặc biệt mùa hè năm 1966, máy bay Mỹ ném bom mạnh nhất, vào thời
điểm đó, một khối lượng tối đen phi cơ F101, F105, B-52 ...thổi đạn xuống khu vực
này quân đội Trung Quốc thiệt hại lớn. Riêng chúng tôi thổi pháo không trúng
đích, bởi vậy đơn vị phải học tập theo gương của quân đội Việt Nam, bài giáo đầu
như thế này:
"Quân đội nhân dân Việt Nam với khẩu súng trường đã hạ
được một chiếc máy bay của Mỹ".
Theo suy nghĩ của một người bình thường, điều này hình như không dễ dàng như vậy.
Đương nhiên ai cũng biết có bàn tay tuyên truyền của Hoa Nam, nó thổi cao hơn
gió lùa bạt vách, quá ư dối trá. Đã là cộng sản vô thần, thì chuyện gì cũng làm
được. Nói không sợ vọng ngữ thế mới là cộng sản quốc tế.
Ví như súng trường có khả năng bắn hạ được một chiếc máy
bay của Mỹ, xem ra vũ khí phòng không cao xạ của Liên Xô đã từng đứng hàng đầu
chiến tranh, nay bị loại khỏi vòng chiến bởi súng trường Việt Nam vô địch.
Dó đó, không thấy hỏa thần uy lực nhất của Việt Nam xuất hiện,
như máy bay Mikoyan-Gurevich MiG-15UTI (tiếng Nga: Микоян и Гуревич МиГ-15),
Mikoyan-Gurevich MiG-17 (tiếng Nga: Микоян и Гуревич МиГ-17, МиГ-17 trong ký tự
Kirin) MiG-17F, 17PM, và MiG-19 ! Thứ nữa không quân Trung Quốc (PLAAF) biết
người, biết ta, cho nên sợ hãi không cho đoàn chim giấy lên nghinh chiến với
đoàn chim sắt của Hoa Kỳ, dù Trung Quốc có khoảng 2.000 chiếc máy bay chiến đấu
J-6, và có hơn 900-1.000 máy bay cường kích, tiêm kích J-7, J-8, có cả
MiG-15UTI, MiG-17F, 17PM, MiG-19 của Liên Xô viện trợ.
Biểu đồ những phi trường không quân của Trung Quốc. Nguồn:Bộ
Quốc Phòng và Không quân (PLAAF).
Một đồng đội hỏi Đích An Tân:
‒ Khi Mỹ cho đánh bom ở đây bạn có sợ không?
‒ Ban đầu quá sợ hãi, còn bây giờ kẻ thù đến, chúng ta xuống
hầm trú ẩn tương đối an toàn, riêng các đơn vị pháo binh rất khốn khổ, họ chiến
đấu để rồi hy sinh, Lữ đoàn của ta có súng cao xạ cũng vô dụng không bằng khẩu
súng trường của cộng sản Việt Nam. Họ là anh hùng trên loa phát thanh!
Từ đó tôi không nói được bất cứ điều gì, bởi tâm trí thường
phân vân, khó hiểu đường lối tuyên truyền dối trá của người cộng sản đã đi quá
viễn vông không có ấn tượng nào thực tế. Tôi cảm thấy mâu thuẫn về vũ khí thô
sơ, chiến đấu với vũ khí hiện đại điều đó thua là chắc. Phải chăng những nhà
lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam không biết gì một khi đã đối mặt với kẻ ác Mao
Trạch Đông, nói đúng hơn Việt Nam chưa thua Mỹ đã đướng trước tử thần bởi Trung
Quốc. Việt Nam không thể đui mù, đưa đất nước đứng trước tầm bắn của Trung Quốc
cách đó không xa, nhất là quân đội Trung Quốc đang làm chủ các tỉnh phía Bắc Việt
Nam!
Vãng Môn Ngoại, Tiểu đoàn trưởng đơn vị E187, phẫn nộ về tuyên truyền của tình
báo Hoa Nam:
‒ Báo chí vừa loan tải, tháng Hai này, máy bay Mỹ ngừng
chuyển động những vụ đánh bom, bởi nước Mỹ không còn tồn tại, đang muốn đàm
phán hiệp định đình chiến với Trung Quốc…
Tuy nhiên thông tin này và lời tuyên truyền của họ có phần
không đúng sự thật "nước Mỹ không còn tồn tại" hay là "nước
Trung Quốc không còn tồn tại". Tuyên truyền thế này dù người dân ngu khu
đen ngu lắm mới ngửi được, bởi đảng cho rằng người dân lao động, lam lũ đời sống
ngu dốt (theo cách gọi miệt thị của đảng thống trị).
Tôi không tin gì ở ngày mai, nó không làm cho con người lấy
lại bình tĩnh sau khi ăn bom. Hiện nay, tôi cảm thấy có một chút hối tiếc về
chiến tranh đã tàn phá đất nước Việt Nam, trong đó có bàn tay của Trung Quốc. Họ
đã bóp trái tim của Việt Nam bấy nát, bây giờ chúng tôi hơi lo lắng về tương
lai của đất nước này.
Bởi thế tôi phải có thái độ khác, và nhìn vào tổng quan hơn
về tình hình chiến sự tại Việt Nam, nơi đó có những đặc nhiệm tình báo, người
lính biệt kích đang ẩn hiện, đặc biệt là từ miền Bắc cho đến miền Nam Việt Nam,
không ai biết trước số phận tương lai của họ. Cuộc đời của họ không có bảo đảm
nào và thứ nữa họ không hề chuẩn bị tâm lý về vấn đề chiến tranh Việt Nam sẽ ra
sao! Cảnh tàn phá đang hiện ra trước mắt, con người không thể chịu đựng nổi tiếng
bom đạn của nhiều phía.
Và một sự lừa dối khác, sau khi quân đội Trung Quốc vào Việt
Nam lãnh đạo mới chính thức công bố "nghĩa vụ quốc tế cộng sản", gây
ra nhiều suy nghĩ, đưa đến biến động tâm lý, và thậm chí đã có rắc rối về sinh
hoạt tại chiến trường. Cho nên nhà nước Trung Quốc che đậy bằng một thông báo:
"Vì nghiã vụ quốc tế, nên giữ mọi bí mật". Nếu phân tích tình hình
theo một chiều của Trung Quốc, cho rằng "Đế quốc Mỹ phiêu lưu chiến tranh
tại Việt Nam", và chụp mũ "chủ nghĩa xét lại của Liên Xô không khác
gì chủ nghĩa đế quốc", có phải lố bịch không. Chính bản thân Trung Quốc
cũng đã mất tính lương thiện. Họ đưa một lực lượng quân đội hùng hậu vào Việt
Nam với mục đích gì, tại sao không nói thực là đi cướp lân bang! Người lính dễ
chấp nhận sẽ sẵn sàng vào cuộc chiến tranh, nếu họ muốn "thực hiện chuyển
tiếp tinh thần chủ nghĩa quốc tế ".
Những thông tin của đảng không được thể hiện rõ ràng, cho
nên phần lớn binh sĩ không biết đi đâu, làm việc gì, hy sinh cho ai ? Tệ hại
hơn người lính chỉ biết nghe lời những cái loa thép treo trên cành cây. Nó nhai
đi, nhai lại liên tục cả ngày, có tính áp chế binh sĩ, và còn buộc người lính
phải nghe loa đọc cuốn tiểu thuyến hư cấu về câu chuyện Bạch Cầu Ân (白求恩) của nhà văn Trương Tư Đức.
Luận điệu tuyên truyền qua văn chương cộng sản thúc đẩy con
người hiến dâng thể xác cho đảng. Ngoài ra binh lính còn nghe những câu chuyện
cổ tích thần thoại xa xôi, nội dung Việt Nam nô lệ Tàu. Lần này đến Việt Nam
cũng không ngoại lệ, tuy không nói ra về hình thức nô lệ nhưng nó là một điểm
chung.
Trung Quốc cho ra đời những bộ tiểu thuyết anh hùng hư cấu,
như Bạch Cầu Ân (白求恩) của nhà văn Trương Tư Đức (张思德).Nguồn: Tân Hoa Xã.[2]
Thành tích của những anh hùng hư cấu mỗi ngày luôn rỉ rả ở
trên miệng loa của đảng, và chính thức đưa tiểu thuyết vào giáo dục học đường.
Anh hùng tiểu thuyết thay thế lịch sử anh hùng dân tộc, đưa người dân vào giấc
mộng du luôn thành công, càng dài lâu càng tốt. Nay đến giây phút cuối bệnh
nhân hết thuốc chữa, đảng vội vã đưa cầu thủ bóng đá vào quĩ đạo anh hùng, và
hình ảnh anh hùng bóng đá được len lỏi đưa vào quân đội. Điều này cho thấy đảng
cộng sản không từ bỏ một mánh mung nào, miễn đạt đến mục đích đảng cần. Họ muốn
người lính quên đi nỗi nhọc nhằn hay nói một cách khác che khuất thời gian
không còn suy nghĩ về chiến tranh Việt Nam, giống như người dân Mỹ đang phản đối
cuộc chiến này.
Vãng Môn Ngoại nói tiếp:
Những người lính suy nghĩ điều gì khó ai biết trong tư duy
của họ, dù đảng đã quản lý đời riêng tư của lính, đúng hơn đảng không có khả
năng quản lý được một từ trong tư duy của lính. Có lúc lính nói xấu đảng trong
lòng ai biết được. Một thời gian dài tôi thường nghe để nhận ra tín hiệu của
lính. Hóa ra có một số lính chuyền cho nhau tiếng lóng "Miên Dương",
đối với lính, "Miên Dương" là một biểu tượng ám ảnh sợ hãi hơn là
kính trọng, Sợ hãi mỗi khi nghe mệnh lệnh và khẩu hiệu của họ Mao được hô hào
"sống mãi trong sự nghiệp cách mạng" (nói theo họ Hồ).
Những điều tuyên truyền ấy ai cũng biết, nhưng không tạo được
ý tưởng ổn định cho mọi người, tôi tin chắc, ngay cả lãnh đạo cao cấp cũng
không tìm ra khái niệm nào về ý hệ cộng sản. Một sự kiện khác, bạn khó biết vì
mọi hoạt động của đảng đều bí mật. Vừa rồi có 7 Lữ đoàn bí mật vào Việt Nam,
gây khó khăn cho người dân vùng nông thôn Lạng Sơn Việt Nam, qua đôi mắt khó hiểu
và lòng ngờ vực đã có từ lâu. Mỗi khi thấy lính Trung Quốc ngập tràn vào lãnh
thổ của họ, người dân Việt tất nhiên không thể chấp nhận sự xâm chiếm đột ngột
này. Họ suy nghĩ rất đúng chứ không sai, vì lý do chính phủ Việt Nam không đưa
tin tức hay thông báo đến người dân, thậm chí còn đàn áp những ai biết sự kiện
bí mật quốc gia!
Đặc biệt hơn, những nhà lãnh đạo đảng cộng sản Trung Quốc quản lý quân đội chặt
chẽ. Đầu tiên, cấm tuyệt người lính không được viết thư liên lạc với gia đình,
nói về chuyện chiến tranh tại Việt Nam. Mặc dù lệnh không cấm gắt gao ở thời điểm
này, nhưng trên thực tế, Quân bưu khả nghi lá thư nào, lập tức giữ lại.
Thứ hai, toàn bộ quân đội không có ngày nghỉ kể cả ngày chủ
nhật hay ngày lễ thường niên, lãnh đạo trám vào đó các hoạt động chính trị hay
tập trận. Thứ ba, người lính thường lo lắng trong thời gian học tập tư tưởng
chính trị, hầu như mỗi ngày học tập phối trí khác nhau, không cho người lính một
ít tâm tư suy nghĩ, mỗi cá nhân không còn sống cho hiện tại.
Tôi nghĩ ước mơ làm người lương thiện đảng cũng không cho,
đối với lính hoàn toàn cấm kỵ, đảng lập tức lấy kiểm điểm cảnh trở, còn đánh
cho tan vỡ tính lương thiện của lính. Tất cả đều bị định hướng theo ý đảng, làm
lính mất tự do suy nghĩ riêng tư. Nay chúng tôi trực thuộc đơn vị tác chiến,
trong một quốc gia không có chủ quyền. Chẳng hạn đơn vị của chúng tôi đi bảo vệ
cho một cá nhân hay cho Tổ quốc Trung Quốc, nói đúng hơn đi cướp nước lân bang,
suy nghĩ bình thường là như vậy.
Kể từ khi đến Lạng Sơn Việt Nam, người linh bị khép vào kỷ
luật, thay đổi tình trạng chiến đấu. Một lần nọ, có ba người lính lần đầu tiên
bị kỷ luật, họ đem ra phê bình, đồng liêu Tạ Tân Xuân chỉ vào căn trại, hỏi:
‒ Này, người kia có phải lính của bạn không ?
Tôi đáp:
‒ Có, chính y.
‒ Đồng nghiệp à, yêu cầu bạn nhắc nhở cẩn thận, nghiêm kỷ
luật với người lính ấy.
‒ Tại sao?
‒ Người ta đã cài đặt Tiểu Lưu-小刘 (tiếng lóng
của quân báo) do Sư đoàn đặc nhiệm tình báo cài ngày hôm qua, bạn là chỉ huy
hãy giữ thân cẩn thận đấy nhè.
Tôi ngần ngừ trao đổi:
‒ Bạn có biết, ba ngày trước có cái gì đó đã xảy ra tại bộ
chỉ huy không, theo người thuật lại, dường như có một người đến gần chiếc máy
bay vừa đáp xuống, sau đó trốn thoát, người đó thuộc quân số trung đoàn E quản
lý. Lãnh đạo trại tuyên bố có gián điệp xâm nhập, phải bắt người này. Mọi việc
đều do tình báo quân đội xử lý. Riêng tôi thấy người đàn ông này có tính trung
thực vô tình, tôi sợ người ấy sẽ ăn lịch vô hạn định.
Sau khi nghe những lời này, tôi gần như ngất đi không còn
dưỡng khí để thở. Trong lúc huấn luyện quân sự, đôi khi lấy máy bay làm nơi thực
tập chiến đấu, làm thế nào có thể Tích Đằng nguyên trưởng đơn vị E, người bạn
cùng khóa với tôi lại làm điều như vậy. Hôm ấy rơi đúng vào phiên trực ban của
tôi!
Đang hoang mang, những gì đồng nghiệp gặp phải, bị qui tội
gián điệp, tôi đi đến Bộ chỉ huy tìm hiểu nguyên nhận. Nhờ mối quan hệ tốt với
bạn bè cùng khóa, chỉ trong thời gian ngắn được biết nhiều vấn đề. Tích Đằng bị
nghi oan và bị ghép vào tội vi phạm an ninh. Hôm trực, chúng tôi có trao đổi
đơn giản một vài từ, rồi dựa vào đó có kẻ ghen ghét Tích Đằng tố giác nói là
gián điệp. Ngay sau đó, có một
cán bộ mặt đen (Quân báo), đến điều tra liên hệ của chúng tôi. Có một một sĩ
quan Lữ đoàn bắt đầu la hét, thái độ cứng nhắc muốn loại bỏ Tích Đằng (锡腾). Ban đầu nghĩ rằng những điều trên đây không liên quan đến
tôi, nhưng sau vài ngày, tôi nhận được một thông báo gửi đến từ Học viện Quân sự
Nam Ninh, cùng lúc Tổng giám đốc trại binh cũng nhân được thư từ Bộ quốc phòng,
nội dung phàn nàn trách Quân đoàn có nhiều gián điệp nằm vùng, đề nghị thanh lọc.
Riêng ông Tổng giám đốc trại binh đả kích tôi quá nặng, nói rằng:
"Thằng béo như một con lợn, tồi tệ hơn các sĩ quan Quốc
Dân Đảng".
Thời gian còn lại, tôi làm theo quy ước quân đội, tập trung
tân binh, ngày nào cũng nghe đọc đi, đọc lại nhiều lần cùng một nội dung
"thanh lọc gián điệp", làm cho lính phì cười một thời gian dài, bởi
trại binh toàn là tình báo lại thanh lọc tình báo!
Đặc biệt, tân sĩ quan Quân báo Thủy Quả Hồ (水果湖) trước kia học tại trường trung học Hà Nam, do mối quan hệ
gần gũi với chúng tôi, ngoài ra không có sự riêng tư nào khác cho biết. Cá nhân
Thủy Quả Hồ (水果湖) gửi thư cho bạn gái, nội dung những lá thư đó trở thành
"Tài liệu thông tin tham khảo-参考消息" trong phạm vi nhất định.
Tất cả thư của anh ta đều được quan tâm, trước đây họ nghĩ sẽ không có điều gì
xảy ra. Tôi kinh ngạc, dĩ nhiên toàn trại chuẩn bị vào thời kỳ kiểm thảo (một
hình thức đấu tố lẫn nhau).
Hôm sau ban giám đốc trại mời lên làm việc, tôi nghiêm khắc
báo cáo:
‒ Báo cáo với lãnh đạo và giám đốc trại, tôi được gọi lên
đây làm việc bổ túc lý lịch cho Tích Đằng có nhiều vấn đề tôi muốn báo
cáo".
‒ Bạn nói đi chúng tôi nghe đây.
‒ Vài ngày trước, tôi thấy hai tân binh đi cùng với Tích Đằng
(锡腾) đến gần sân bay của bộ chỉ huy quân đoàn, tôi gọi họ phải
xin phép bộ, trước khi đến đây, họ cảm ơn tôi nhắc nhở và trở về đơn vị, từ đó
đến nay không thấy họ lai vãng gần sây bay nữa, vì thế tôi không thể bổ túc vào
lý lịch của họ. Bộ chỉ huy, Giám đốc trại suy nghĩ nói:
‒ Có, điều đó vậy à.
Tôi nói tiếp:
‒ Đây là điều tôi biết, chúng tôi có báo cáo với ban lãnh đạo
Sư đoàn, phần chúng tôi có nói vài lời, nhưng tự chế và hoàn toàn không nói
chuyện bí mật quân sự, Tích Đằng (锡腾) bị tôi đuổi xua về trại,
nhưng bây giờ có người phản ánh không đúng sự thật, thậm chí cho rằng Tích Đằng
là một điệp viên, thu thập tình báo cho địch, thử hỏi địch ở đây là ai, điều
này chỉ có lãnh đạo biết chúng tôi không có thẩm quyền tham dự.
Tôi có một cái miệng không nói, không được vậy tôi yêu cầu
lãnh đạo lập tức gửi người đến điều tra mọi vấn đề cho rõ ràng, nếu họ thực sự
gián điệp, hành quyết trước báo cáo sau, để đảm bảo lực lượng an ninh "giống
như một viên thuốc sổ cho vào dạ dày, sau đó đưa tất cả ra ngoài".
Chúng tôi ở đây lâu sẽ sinh ra biếng nhác, muốn sớm khởi
hành vào chiến trường, ở đây quá ngột ngạt không thấy kẻ thù, trái lại chúng ta
đang diễu hành, thử hỏi làm cách nào để tấn công địch.
Bộ chỉ huy, Giám đốc trại, hắng giọng:
‒ Đây không phải là những điều như bạn suy nghĩ đâu, bạn
không nên đem tinh thần suy diễn để giảm bớt gánh nặng đó. Bạn nên trở về trại
ngủ thì hơn. Bộ tư lệnh Quân đoàn vùng Đông Bắc đang chuẩn bị, sau khi nội vụ
này được ổn định. Hy vọng quý đồng chí sẽ có công tác đúng với chức năng và vị
trí. Đồng chí là người chỉ huy tiểu đoàn dưới có ba phó chỉ huy trợ lý, là cấp
trên của người nhiều người phải có chừng mực trước lãnh đạo cấp trên.
Tôi quay lại nhìn những tân tình báo, người đứng đầu nhìn
xuống tỏ ý đồng tình với tôi, còn lại tất cả không có một từ nào trách tôi. Tôi
không muốn để cho ai bị liên luỵ vì những thanh trừng nội bộ, nói đúng hơn họ
muốn thủ tiêu những ai không phục tùng họ.
Chúng ta đã mất tất cả, giờ này không ngần ngại gì nữa phải
cảnh giác "cách mạng" cao hơn, nếu muốn xứng đáng làm người.
Thực sự, chúng ta vô tình trở thành một tế bào nằm trong cơ
thể tình báo, đảng mới chính là nhân vật gián điệp khổng lồ, nó rất tự tiện cho
ai chết cũng được, trái lại chúng ta không làm được bất cứ điều gì vì lương
tâm, bởi thế cần có suy nghĩ trước khi hành động.
Buồn nhất chúng ta ở lâu với đảng, khuôn mặt của mình
"đã gầy bông thắm, đã xơ nhị vàng" [3], lưng cong thấp xuống làm sao
chấp nhận mãi mãi thân phận bần tiện, đầu cúc cung cúi bái loài sâu bọ, dù miệng
tôi đã lỡ đưa vào một số từ ngử của đảng nhập vào lưỡi, tuy nhiên lâu nay nó tựa
như hút phải âm thanh, mắc phải nhằm xương cá. Và hôm nay tôi lấy quyết định
giã từ hàng ngũ đảng Cộng Sản.
ÿ Huỳnh Tâm
[1] Người viết bài này tặng đảng Cộng Sản và kính biếu nhân
dân Việt Nam tấm ảnh lịch sử của Bác Hồ.
[2] Việt Nam có tiểu thuyết Lê Văn Tám của Trần Huy Liệu.
Theo giáo sư sử học Phan Huy Lê (Đại học Quốc gia Hà Nội) thì cái tên Lê Văn
Tám là không có thật, và được Trần Huy Liệu, lúc đó làm Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền
và Cổ động của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa dựng lên. Tuy nhiên ông cũng nói thêm:
giáo sư Trần Huy Liệu hư cấu sự kiện kho xăng Pháp ở Thị Nghè bị đốt cháy để
thêm phung phú và tiện cho việc tuyên truyền, cho nên Trần Huy Liệu tự phịa đặt
cho cái tên Lê Văn Tám.
[3] Ôn Như Hầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét