ÿ Huỳnh Tâm
Mùa xuân năm 1965, Hồ Chí Minh bí mật đến Trung Quốc, theo kế hoạch dự kiến của tình báo Hoa Nam. Hồ Chí Minh sẽ đến điểm hẹn Hồ Nam (Trường Sa) gặp Mao Trạch Đông (Hồ Nam quê nhà của MaoTrạch Đông).Nguồn: Tân Hoa Xã.[1]
"…Quá nhiều trò dối trá của Hồ Chí Minh đã làm suy bại
đất nước. Thâm cung bí sử của họ Hồ nguyên gốc Hán đã được chúng tôi phơi bày.
Thậm chí họ Hồ tự phong "cha già dân tộc" và người dân vẫn tiếp tục
chấp nhận, không biết họ Hồ là một điệp viên kiệt xuất của tình báo Hoa Nam…"
Năm 1965, Mao Trạch Đông vén cho nhân dân Trung Quốc được biết một ít ẩn tàng
sau bức màn bí mật Hồ Chí Minh. Người dân Trung Quốc chứng kiến hiện tượng đảng
cộng sản Trung Quốc động viên quân đội và Mao ưu ái với khẩu hiệu "Tình đồng
chí, tình anh em" tặng cho Hồ Chí Minh. Sự kiện này đã làm cho nhân dân
Trung Quốc xôn xao kinh hãi một thời. Họ tự hỏi Hồ Chí Minh là ai, có khả năng
gì mà huy động được 80.000 binh sĩ của Quân đội Nhân dân Trung Quốc vào chiến
trường Việt Nam. Nhân dân Trung Hoa nghi ngờ Mao Trạch Đông trao người đổi lấy
đất của Hồ Chí Minh, chủ yếu bành trướng lãnh thổ. Điều này nhân dân Trung Quốc
thấy không cần thiết. Thực chất Mao-Hồ đã có dụng ý "thà lấy đất, không
nuôi người". Từ đó, đảng cộng sản Trung Quốc bí mật tăng cường thêm quân đội
và mọi phương tiện chiến tranh xâm nhập vào Việt Nam. Tính ra quân số Trung Quốc
nhiều gấp đôi quân Hoa Kỳ ở thời điểm 1965.
Sau đó, Hồ Chí Minh đến Bắc Kinh làm lễ nhận quân, 80.000 binh sĩ. Mao phán rằng:
"Bạn Hồ đến từ đảo Đài Loan, tôi đến từ Hồ Nam, chúng ta cùng có những điều
khó khăn, như các yếu nhân khác, đều muốn làm những việc mình không có". Ý
của Mao Trạch Đông là cảnh cáo Hồ Chí Minh mọi việc phải cẩn thận, khả năng họ
Hồ có hạn, hãy củng cố địa vị tại Việt Nam.
Hồ Chí Minh báo cáo khẩn về tình hình chính trị, quân sự tại Việt Nam. Họ Hồ muốn
biểu đạt một động thái chính trị để Mao chú ý khen thưởng, bất ngờ, từ trong
túi áo lấy ra một hồ sơ. Hồ trịnh trọng đứng lên trình bày trước mặt Mao một bản
vẽ sơ đồ, có ghi từng chú thích tinh tế, định vị hướng "long mạch"
(Những căn cứ chiến lược mà Trung Quốc phải cần trong tương lai) từ Hà Nội đến
miền Bắc Việt Nam.
Ngày Quốc khánh Trung Quốc năm 1966, Mao Trạch Đông thừa
dịp mời những nguyên thủ của khối Cộng sản Quốc tế xem kịch
Nói Bắc Kinh. Cá
nhân Hồ Chí Minh từ nhỏ đến già vẫn mê say bộ môn kịch nói. Hồ hài lòng, thích thú mỗi đoạn kịch hay thường liên tục
vỗ tay. Hồ để lộ
nguyên gốc Hán mỗi khi xem kịch.Nguồn: Tân Hoa Xã.[2]
Sau khi Mao Trạch Đông nhận được toàn bộ bản đồ và hồ sơ
chiến lược của Việt Nam do Hồ Chí Minh bí mật cung cấp. Mao hài lòng, cười rằng:
‒ 80.000 quân, cung cấp cho bạn chưa xứng đáng đối với
giá trị hồ sơ này, thôi thì dịp khác tôi sẽ cung cấp quân số nhiều hơn, bạn hãy
tiếp tục thực hiện cho đến khi thành đại cuộc. Nhớ phải giữ đúng lời hứa, theo
những điều ghi rõ trong bản vẽ, sơ đồ này. Mao vì lợi, Hồ vì quyền, dùng người
dân làm sở hữu vật dụng trao đổi. Sở dĩ các nhà lãnh đạo cộng sản chọn phương
thức trao đổi theo thời cổ là có nguyên do của nó, họ không muốn để lại văn tự.
Sự kiện cho thấy hội kín (cộng sản) của Mao-Hồ có những trao đổi bất chính
không thành văn để tránh lịch sử tìm chứng cứ và phán quyết. Thực sự Hồ Chí
Minh là một tên tội đồ của dân tộc Việt. Họ Hồ đã thực hiện hơn nghìn lần bán
nước Việt Nam, vượt trội hơn hẳn những tên "rước voi về giày mã tổ". Ấy
vậy mà vẫn còn không ít dân Việt Nam tôn vinh đương sự là "Cha già dân tộc".
Họ Hồ mặc dù phạm đầy dẫy tội ác chiến tranh đã trở thành hiền nhân, nhờ biết
cách xoay xở, đánh bóng tên tuổi, tạo ra hư cấu huyền thoại. Đương nhiên họ Hồ
được bộ máy cộng sản tuyên truyền mạnh, bản thân Hồ Chí Minh do tình báo Hoa
Nam dựng lên, bởi chính trị là như vậy.
Tháng 5 năm 1962, Hồ Chí Minh trú tại khách sảnViên Phạm,
tỉnh Nam Ninh Trung Quốc. Nguồn:
Triệu Hoàng Cương, Nhiếp ảnh gia, ký
giả, tình báo Hoa Nam, thực hiện, và loan tải trên báo "Quảng Tây hàng ngày".[3]
Trong lúc 80.000 binh sĩ Hán chuẩn bị tiến vào lãnh thổ
Việt Nam, họ Hồ còn đang công du Bắc Kinh. Lời ký kết trên môi chưa hòa tan vào
không khí, hôm sau quân đội Trung Quốc đã đánh chiếm vùng đảo Bạch Long Vĩ
trong Vịnh Bắc Bộ của Việt Nam. Sau này mới biết trong bản vẽ sơ đồ có ghi rõ
"Bạch Long Vĩ trong Vịnh Bắc Bộ là nơi chiến lược quan trọng nhất của miền
Bắc Việt Nam. Đảng anh em quản lý được hải đảo này tất thắng trong tương lai
!"
Một hồ sơ khác của tình báo Hoa Nam ghi chú tỉ mỉ chuyến công du bí mật của Hồ
Chí Minh:
Cùng năm 1965, xuất hiện một chiếc xe, chạy vận tốc nhanh tiến lên hướng Bắc,
chính Hồ Chí Minh di chuyển bằng phương tiện này. Hồ bí mật đến Trung Quốc gặp
Mao Trạch Đông, tại điểm hẹn Liễu Châu. Sau đó cả hai cùng đến Trường Sa trao đổi
mật nghị về tình hình của Việt Nam. Thực ra Mao Trạch Đông đã nhận rất nhiều
báo cáo của tình báo Hoa Nam, tuy nhiên không trung thực bằng chính Hồ trình
bày. Sau khi nghe Hồ tự sự, Mao Trạch Đông có một nụ cười bí hiểm, dường như
không quan tâm đến chiến trường Việt Nam, khẳng định với Hồ:
‒ Một lần nữa chạm trán với người Mỹ, cũng không có gì
hơn chiến tranh Triều Tiên, chúng ta hãy dùng Việt Nam làm nơi chiến tranh cho
cả vùng Đông Nam Á, chiến thắng sẽ về đảng ta, đừng lo sợ, bất quá ta mất một khu
nghỉ mát.
Bài viết của tác giả Vương Hiểu Lị. Có nội dung: "Lưu ý Hồ Chí Minh huy động 80.000 quân Trung Quốc".Nguồn:
Báo Lão Nhân.[4]
Hồ Chí Minh lấy ra một tờ báo từ trong túi áo, có tựa đề
"Trung Quốc huy động 80.000 quân!". Xem qua bản tin, Hồ an tâm, như
thể được Mao bơm sức mạnh và khuyến khích. Hồ sẵn sàng chấp nhận các yêu cầu, đề
nghị của Chu Ân Lai. Trong ngày, Hồ chấp thuận ký vào những văn kiện do Mao Trạch
Đông chỉ đạo. Chu Ân Lai đang trao đổi với Hồ, có tiếng điện thoại bên kia đầu
dây, ông nhận được báo cáo của Tổng tham mưu Lã Thụy Khanh và Dương Thành Vũ,
cho biết kế hoạch đã hoàn chỉnh, chỉ còn chờ lấy quyết định của Chu Ân Lai, lập
tức đưa quân tiến vào Việt Nam.
Chu Ân Lai giải thích ngắn gọn để Hồ Chí Minh hiểu:
‒ Quân ủy Trung ương đã có quyết định mới, đồng chí an
tâm, tất cả nỗ lực dồn hết vào chiến lược: một: lập đường mòn Hồ Chí Minh
từ hai hướng Vân Nam và Quảng Tây điểm dừng lại tại Thái Nguyên Việt Nam, -hai:
mở rộng tuyến đường vào Nam Việt Nam, quân đội ta đi đâu di chuyển viện trợ
theo sau.
Chu Ân Lai báo cáo với Mao :
‒ Ngoài ra, Hồ Chí Minh còn muốn chúng tôi giúp sửa chữa
12 tuyến đường bộ và các tuyến đường sắt, chắc chắn không phải cả hai cùng một
lúc, nên được dựa trên nhu cầu quân sự, theo mức độ phát triển, khó khăn hiện
nay phải tính đến nguyên tắc viện trợ, còn phải thông qua Bộ Tổng chỉ huy của
Quân ủy Trung ương (CPC) duyệt xét, sắp xếp kế hoạch quân sự giờ X.
Hồ Chí Minh đề nghị với Dương Thành Vũ:
‒ Đồng chí Dương có thể nào, lập kế hoạch cao điểm xây dựng
đường sắt, tôi rất cần rút ngắn thời gian di chuyển quân dụng viện trợ cho Việt
Nam, và cần chuyên viên sửa chữa khẩn cấp những đường sắt bị người Mỹ đánh bom
vừa qua, hy vọng đồng chí chấp nhận?
‒ Hiện chúng tôi đang có xu hướng tìm giải pháp đầu tiên,
chuyển 80.000 quân bằng lối nào đến được Việt Nam nhanh nhất, còn tùy thuộc vào
thay đổi hiện tại và trong tương lai hai quốc gia bang giao tiến bộ hơn. Hiện
nay đề nghị của đồng chí chưa thực hiện được vào lúc này, tuy nhiên chúng tôi rất
chú ý.
Hồ Chí Minh hài lòng việc huy động 80.000 quân của Trung
Quốc, ở thời điểm này Hồ muốn cấp bách có số quân đã chuẩn y. Mao Trạch Đông lợi
dụng dịp này đề cập đến "Pháp Thanh Tân Ước năm 1885", mục đích của
Mao muốn lên tiếng xóa bỏ biên giới Việt Nam. Mao còn dự trữ trong túi áo những
mưu toan khác, muốn biến Việt Nam thành vùng đất thử nghiệm vô sản. Ngoài ra
Mao còn muốn đất nước Việt Nam lập lại Điện Biên Phủ, lần này dành riêng cho
người Mỹ, thực ra Mao tạo ra một Việt Nam tuyệt vọng trước khi chiến tranh
1965. Ý định đó của Mao muốn Trung Quốc nhảy vào quĩ đạo thuộc địa thay thế
Pháp tại Việt Nam, tuy nhiên ở thời điểm đó Việt Nam chia thành hai quốc gia,
miền Bắc thuộc Cộng sản quốc tế, miền Nam thuộc thế giới Tự do.
Mao Trạch Đông ngồi tại Bắc Kinh bấm đốt ngón tay từng khắc
giờ, mong chờ đợi tập đoàn cố vấn chiến tranh đưa tin báo tử Việt Nam, nhưng mọi
thứ đã không đi theo mong muốn của Mao. Sau khi Trung Quốc can thiệp vào Việt
Nam gặp phải Hoa Kỳ chèn chân, buộc Trung Quốc lún sâu vào chiến tranh với số
quân thời điểm 1965 lên đến 230.000 quân, và 80.000 quân đang trên đường vào
biên giới Việt Nam, chưa tính 40.000 quân của những quốc gia Cộng sản tham chiến.
Quân số Trung Quốc tham chiến tại miền Bắc Việt Nam cao gấp bội đối với quân số
của Hoa Kỳ tại miền Nam Việt Nam. Chiến trường Việt Nam có hai cực độ chiến
tranh, Trung Quốc sử dụng biển người, Hoa Kỳ dùng kỹ thuật vũ khí.
Năm 1966, Võ Nguyên Giáp và Văn Tiến Dũng đại diện Quân ủy
Việt Namđến Bắc Kinh xin viện trở vũ khí. Nguồn: Trung Nam Hải. [5]
Mao Trạch Đông mỉm cười, bắt tay với tất cả mọi người trong phái đoàn Quân ủy
Việt Nam. Nụ cười của Mao chứng tỏ không quan tâm đến sự hiện diện của người Mỹ
tại Việt Nam. Mao tự biện rằng: Đã một lần trong quá khứ, ông vẫy tay chào,
đánh bại lực lượng vũ trang của Quốc Dân Đảng do Hoa Kỳ ủng hộ, và đối đầu trực
tiếp với Mỹ ở Hàn Quốc, tuy nhiên Mao vẫn còn ngán ngẩm. Có lần Mao thừa nhận sự
sai lầm trước đối thủ, quân Trung Quốc tham chiến thiếu năng động. Mao tự bào
chữa: Chiến tranh Triều Tiên không có gì để người Mỹ hãnh diện.
Võ Nguyên Giáp và Văn Tiến Dũng đến Bắc Kinh nhân dịp tiếp
nhậnviện trợ mới. Báo chí Trung Quốc loan tải, tổng kết viện trợ vũ khí,quân
lương v.v.Nguồn: Tân Hoa Xã.[6]
Mao Trạch Đông tuy đã biết tình hình ở Việt Nam, nhưng vẫn muốn Phạm Văn Đồng
thay mặt chính phủ Việt Nam báo cáo thành tích chống Mỹ và nội tình Việt Nam.
Còn Võ Nguyên Giáp báo cáo về nhu cầu quân sự và đề nghị thành lập Quân ủy chiến
tranh. Sau khi Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp trình bày, Mao phán:
‒ Đây là một cuộc chạy đua, nếu Việt Nam chiến thắng sẽ
xây dựng được Đông Dương cộng sản, quý đồng chí muốn thắng Mỹ phải mở rộng chiến
tranh Việt Nam, chính phủ Việt Nam phải lấy quyết định triển khai thêm quân số
từ những phía sau ra phía trước (lấy thịt đè vũ khí).
Câu nói này, Mao Trạch Đông đã từng trao đổi với Hồ Chí Minh. Mao nói tiếp :
‒ Trung Quốc sẽ tôn trọng lời hứa, trao trọn gói hổ trợ hậu
cần, vì vậy quý đồng chí huy động quân đội vào mặt trận phía Nam. Tôi mong muốn
quý đồng chí chiến thắng vượt trội Triều Tiên.
Đầu mùa xuân năm 1966, phái đoàn chính phủ Việt Nam bí mật đến Bắc
Kinh. Phạm Văn Đồng đại diện chính phủ, và Võ Nguyên Giáp đại diện Quân ủy Việt
Nam. Nguồn: Trung Nam Hải. [7
Đã là Cộng sản Trung Hoa hay Việt Nam, họ đều có một mẫu số chung: tiêu diệt tất
cả những người khác chính kiến, càng không chấp nhận sống chung với bất cứ ai
đã biết sự thật của họ. Nói tóm lại cộng sản muốn dưới bầu trời này chỉ có một
thứ không khí vô sản, và mục đích cao nhất là cướp chính quyền để độc trị quốc
gia. Trong mọi động tác, tổ chức của Cộng sản Á Đông hành động theo qui luật hội
kín. Nếu không may có người phát hiện hành động hội kín của cộng sản, họ sẽ bị
xử lý bằng mã tấu hay mò tôm. Xưa nay cộng sản muốn hành quyết ai, họ không cần
tòa án. Sở trường của cộng sản là dập tắt hay thủ tiêu đầu mối lộ bí mật (hội
kín cộng sản - đồng hóa với quốc gia). Đặc biệt tòa án cộng sản có nhiệm vụ dấu
kín sự thực.
Việt Nam nay đã thấm mệt do sự lộng hành của Hồ Chí Minh. Đương sự đã từng vẽ
bò ra trâu và cho rằng đó là chân lý, buộc cả nước Việt phải học tập cách sống
bò trâu. Hồ Chí Minh đã mở gói thuốc tể của người Hán, nâng cấp nó thành chân
lý "tư tưởng bác Hồ" và nhân dân Việt luôn đeo đẳng chân lý này cho đến
ngày nay.
Báo chí Bắc Kinh, loan tải nguyên văn về sự kiện Phạm Văn Đồng báo cáo nội tình Việt Nam và Võ Nguyên Giáp báo cáo nhu cầu viện trợ quân sự, xin phép Mao thành lập Quân ủy chiến tranh. Nguồn: Báo Lão Nhân & Nguồn: Tân Hoa Xã. [8]
Đảng cộng sản vận hành theo quy luật của một hội kín, không chấp nhận những người
thừa hành nếu nặng lời phê phán, cũng không ưa thích những kẻ tâng bốc đảng quá
đáng. Tất cả những người này đều phải chết. Con dân của đảng tất cả đều rập
khuôn và con người hóa thành chiếc máy báo cáo láo. Khi nào công-tắc mở ra mới
được phát biểu và khóa lại thì không được nói. Mọi hoạt động của Cộng sản có
chung một đặc điểm là bí mật. Người dân không được đụng chạm đến lãnh vực đảng
cấm, không được hé lộ việc của đảng, cho dù Chủ tịch Hồ Chí Minh đã bán lãnh thổ
và biên giới, người dân cũng phải lững lờ, vờ vĩnh không biết. "Trí thức"
của đảng phải biết giữ miệng để sống cho hết kiếp nhân sinh. Việc sống luồn cúi
và sợ hãi được xem là sở trường, và lâu ngày trở thành người đờ đẩn. Họ đã đánh
mất đi đời thực bẩm sinh và không còn gì để thú vị cuộc đời. Nếu họ sống thực
thì sao? đương nhiên họ phải có bản lĩnh tiếp cận cuộc đời và chấp nhận mọi thử
thách, càng nhiều thử thách thì trang sử đời họ càng phong phú. Luận cho cùng,
sống dưới chế độ cộng sản chẳng có mấy ai sống thực với bản lãnh của mình.
Ngày 5 tháng 4 năm 1961, Hồ Chí Minh viếng thăm phân bộ
Quân ủy Chiến tranh Trung Quốc đặt tại Quảng Ninh Việt Nam. (từ
trái sang) Tướng Vi Quốc Thanh, tướng
Lạp Trung Thu, người
đưa tay chỉ là tình báo bí mật của Hoa Nam, tên Trần Lượng, rất thân với Hồ Chí Minh, sau này làm bí thư tỉnh Quế
Lâm, trên thực tế mỗi
bước chân của Hồ Chí Minh đều có tình báo Hoa Nam ở bên cạnh. Nguồn lưu trữ: Tình báo Hoa Nam. [9]
Chúng ta thử so sánh quyền sống làm người giữa hai miền trước 1975. Việt Nam có
hai chế độ khác biệt rõ ràng. Miền Nam có Việt Nam Cộng Hòa, người dân tự do
phát biểu, phê phán chế độ, tín ngưỡng, tự do đi lại, tự do lập hội, biểu tình,
thương mại, kinh doanh 18 ngành nghề, trừ nghề kinh doanh vũ khí người dân
không được quyền, giáo dục học đường tư nhân, bệnh viện tư nhân, những tổ chức
xã hội dân sự, báo chí tư nhân trên 50 tờ nhật báo, bán nguyệt san, đặc san.
Nhà nước miền Nam lúc đó chỉ có 5 tờ nhật báo. Người dân có quyền giám sát nhà
nước. Bầu cử hay ứng cử được xem là quyền thiêng liêng bất khả xâm phạm, tự do
lập hội chống tham nhũng, chống tệ đoan xã hội, v.v…
Miền Bắc trước 1975, theo chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng
Hòa, người dân tưởng rằng miền Bắc tự do hơn hẳn chế độ miền Nam. Bây giờ họ mới
biết miền Bắc của Bác Đảng không có gì, chỉ thực hiện tự do trên môi mép. Từ
1975 cho đến nay 2014, thử hỏi người dân cả nước sống dưới chế độ cộng sản có
được như miền Nam trước 1975 không hay sống trong nỗi lo sợ từng giờ. Tuy nay,
đất nước đã thống nhất, thế mà dân tộc Việt Nam vẫn chưa được quyền sống làm
người. Mơ ước tự do của người dân còn xa, xa lắm bởi người dân bị trị quá lâu
nên hóa ra hèn. Muốn hết hèn thì phải nhất quyết đứng lên đấu tranh xây dựng lại
đất nước Việt Nam mới với tinh thần Dân Chủ Đa Nguyên.
Ngày nay, nhân dân cả nước cần biết vai trò, quyền sống
làm người và giá trị của mình. Người dân có quyền giám sát và phê phán nhà nước.
Các đảng phái khác nhau đều thuộc tổ chức xã hội dân sự. Đảng Cộng sản cũng vậy,
đảng phái chỉ có đại biểu trong chính quyền nhà nước nhưng không đứng trên đầu
Tổ quốc. Thế nhưng đối với tình trạng đất nước hiện nay, người dân không có quyền
gì cả, bởi đảng Cộng sản cai trị đất nước bằng thứ luật người ăn thịt người.
Phiền muộn nhất, người dân vẫn không biết "hội kín cộng
sản" đã bí mật bán nước Việt Nam cho Trung Quốc. Quá nhiều trò dối trá của
Hồ Chí Minh đã làm suy bại đất nước. Thâm cung bí sử của họ Hồ nguyên gốc Hán
đã được chúng tôi phơi bày. Thậm chí họ Hồ tự phong "cha già dân tộc"
và người dân vẫn tiếp tục chấp nhận, không biết họ Hồ là một điệp viên kiệt xuất
của tình báo Hoa Nam.
Từ xưa đến nay, danh tính thực sự của Hồ Chí Minh là gì,
chỉ có vài người thẩm quyền trong đảng cộng sản mới biết nhưng họ giấu kín. Đảng
cộng sản xem vận mệnh sống còn của đảng đứng trên sự tồn vong của đất nước. Đảng
Cộng sản mạnh miệng công bố: "Mọi việc có đảng lo" và "Đảng còn
đất nước còn". Lịch sử của Việt Nam ta đấy, mai này sẽ đi về đâu!
ÿ Huỳnh Tâm
Ghi chú:
[1] Những bài kế tiếp chúng tôi sẽ trình bày toàn văn bản
Stalin miệt thị Hồ Chí Minh, và những lời đề nghị của Hồ Chí Minh quá ngớ ngẫn.
Stalin còn phán một câu lịch sử: "Hồ không đủ tư cách lãnh đạo đảng cộng sản
Việt Nam".
[1-9] Người viết bài này tặng đảng Cộng Sản và kính biếu
nhân dân Việt Nam những tấm ảnh lịch sử của Bác Hồ và tư liệu báo chi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét